Viện nghiên cứu hàng không vũ trụ.
Sở trưởng lộ vẻ bất lực: “Giờ thì bà hài lòng chưa?”
Vân Tiêu Nguyên đẩy gọng kính: “Đứa nhỏ này đã giúp viện các ông một việc lớn như vậy, chỉ là một bài đăng Weibo thôi, chẳng lẽ ông còn muốn tôi quỳ xuống dập đầu cho ông chắc?”
Mẫn Thận Ngôn bĩu môi.
Nhìn bà già này, nói chuyện với cả sở trưởng mà vẫn xấc xược thế.
“Thiên tài như cô bé đó nên sớm cống hiến cho quốc gia.” Sở trưởng lên tiếng, “Showbiz chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là phí phạm thời gian… Tôi kiến nghị sử dụng kênh đặc cách, cho cô ấy trực tiếp vào viện làm việc.”
Vân Tiêu Nguyên cười cười: “Đứa trẻ này mới mười tám tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu. Cả mấy chục năm về sau đều sẽ bị nhốt trong cái nơi quái quỷ này để nghiên cứu số liệu,hà tất phải giam giữ cô bé sớm vậy… Showbiz là điều cô ấy muốn làm, cứ để cô ấy cảm nhận, trải nghiệm, sau này mới có thể yên tâm làm nghiên cứu, đúng không?”
Mẫn Thận Ngôn vốn cũng là người quý trọng nhân tài, bèn đồng tình:
“Vả lại, cô ấy vẫn là học sinh cấp ba, nếu trực tiếp vào viện thì sẽ bị người ta công kích vì thiếu bằng cấp… Cô ấy nên vào đại học tốt nhất, theo học thầy giỏi nhất, hưởng thụ nguồn lực tốt nhất, mới có thể phát huy thiên phú đến cực hạn… Tôi có khá nhiều kinh nghiệm trong việc đào tạo học sinh, Giáo sư Vân, hay là… nhường người cho tôi?”
Vân Tiêu Nguyên cười nhạt: “Thầy giỏi nhất? Ông á?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886615/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.