Gió đêm khinh dương, chúc quang toát ra, khói nhẹ lượn lờ, bay lên không trung dần dần nhạt đi.
Trên bàn tròn bày bốn món ăn tinh xảo, một bầu rượu hồ thanh, hai chung rượu, nhưng chỉ có một mình Nam Cung Diệp độc ẩm, bên tai vẫn quanh quẩn thanh âm ôn nhuận của người nọ.
Trung thu lại qua, mười mấy năm cô độc, nhưng hiện giờ gặp lại Phong nhi, nếu quân ở dưới suối vàng biết được, có phải an ủi một hai hay không? Hai người âm dương cách biệt, cõi lòng tương tư, tạm kí Minh Nguyệt, ngày báo được đại thù, nàng sẽ phó mệnh hoàng tuyền, cùng quân tái tục tiền duyên!
Vẫn nhớ rõ năm ấy Thiên Sơn tuyết bay, diễm mai phất phới, ta ở trong đình đánh đàn, ngươi múa kiếm trong gió, áo trắng bay lả tả, tuấn dật như tiên, một khắc kia, mặc dù cả hai im lặng nhưng còn hơn muôn ngàn lời nói.
Vẫn nhớ rõ? Đoan Mộc sơn trang năm ấy, đèn đỏ treo cao, ta cùng ngươi cộng kết liên ý, ước định cuộc đời đầu bạc vĩnh tướng, sinh tử không rời, đêm hôm đó, dưới lớp áo ngủ bằng gấm, nói nhỏ nỉ non, quyến luyến si mê.
Vẫn nhớ rõ? Năm ấy, mặt trời rực sáng, Phong nhi cất tiếng khóc chào đời, hai chúng ta mừng rỡ như điên, tiệc rượu linh đình ba ngày, Thiên Địa đồng khánh. Ngươi từng nói, ta và Phong nhi là tất cả cuộc đời ngươi, nguyện dùng sinh mệnh bảo hộ, thủ cả đời bình an.
Mỗi một chi tiết thấm vào xương cốt của ta, mỗi một lần nhớ lại, ngọt ngào và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929169/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.