Khi bản nhạc kết thúc, Charoline đã hoàn toàn hòa mình vào không khí ấy, mọi căng thẳng tan biến không còn dấu vết. Liszt giữ đúng lời hứa của mình, mang đến cho đám đông đang say trong tiệc một bản nhạc đệm sôi động, cháy bỏng và đầy mê hoặc.
Tiếng dương cầm và vĩ cầm như hai linh hồn hòa quyện, theo dòng nhạc bay lượn quanh ánh lửa, rồi vút lên tận bầu trời đầy sao, hóa thành những điểm sáng đẹp nhất của đêm.
"Trời ơi, người chơi dương cầm là ngài Liszt sao!"
Khi khúc nhạc vừa dứt, chưa kịp bắt đầu khúc tiếp theo, giữa đám đông không biết ai đó kêu lên, khiến tiếng hò hét và reo vang lan tỏa nhanh như gợn sóng.
Nữ nghệ sĩ vĩ cầm sững người trong thoáng chốc, rồi lập tức phản ứng lại. Cô vội vàng nắm lấy tay Liszt, kéo anh đi trước khi đám đông kịp phát cuồng, len qua những con phố để trốn vào nơi ít người nhất.
Lại một lần nữa, họ cùng nhau chạy trốn qua những con phố Paris — như lần trước, chỉ khác là lần này người dẫn đầu là cô.
Khi cảm thấy đã an toàn, Charoline thả tay, dựa lưng vào bức tường trong con hẻm nhỏ rồi th* d*c. Liszt cũng tựa vào bức tường bên cạnh, khoảng cách giữa hai người không biết từ lúc nào đã vượt qua ranh giới của tình bạn.
Anh điều chỉnh hơi thở, trong lòng dâng lên một niềm dịu dàng, vì người con gái đã bảo vệ mình. Bầu trời đêm thật đẹp, dải ngân hà như dải lụa mềm vắt ngang đầu, khiến anh nhớ đến đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2938509/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.