Dù mãi mãi không thể có tên mình song hành cùng Liszt trên bản nhạc 'La Campanella', Charoline cũng không thấy quá khó chịu, bởi theo lịch sử mà nói, vinh dự ấy vốn dĩ chẳng thuộc về cô.
Dẫu vậy, bản nhạc này với cô không chỉ là những nốt âm. Nó là kỷ niệm, là cảm xúc, là dấu ấn của hai người. Nhưng Charoline rồi cũng học cách buông. Nhất là khi Liszt nghiêm túc hứa sẽ viết riêng cho cô một khúc nhạc – không phải "đề tặng", mà là viết vì cô, về cô, dành trọn cho cô.
Khoảnh khắc ấy, cô nghệ sĩ vĩ cầm nhỏ bé như được bừng sáng. Niềm vui lan khắp tim, xua tan mọi hụt hẫng. Được người mình yêu, cũng là một thiên tài dương cầm, thể hiện tình cảm theo cách ấy, với Charoline, đó là điều hạnh phúc nhất trần đời.
"Chỉ tiếc là, Franz à, em không biết sáng tác." Cô khẽ cười, "Nếu biết, em nhất định sẽ viết một bản Liszt tặng anh."
Liszt thoáng ngẩn ra, rồi ánh mắt sáng bừng: "Em nói gì cơ? Em định tặng anh món quà ấy à? Không sao cả, không biết sáng tác thì để anh dạy em!"
Anh nói xong liền hào hứng chạy đến kệ sách, vừa lục tìm vừa lẩm bẩm: "Ơ, cuốn 'Đối vị pháp' của anh đâu rồi nhỉ?... Em đợi chút nhé, anh dạy chắc chắn không lệch đâu. Trí nhớ anh tốt lắm, có thể dạy em lại y hệt như thầy đã dạy anh hồi nhỏ!"
"Khoan đã—!" Charoline hốt hoảng giữ lấy tay anh. Để cô học sáng tác còn khó hơn để anh chơi Paganini bằng vĩ cầm!
"Franz, anh có hiểu em không vậy?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2938531/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.