Ban đêm ở thành phố Nam Kinh nói chung vẫn náo nhiệt và sầm uất hơn Liên Thủy. Dù bóng tối đã phủ xuống, trên phố vẫn lác đác vang lên tiếng người, tiếng xe, đủ mọi âm thanh.
Nhà khách quốc doanh mà họ thuê ở Nam Kinh không có hệ thống sưởi. Hách Thanh Sơn đi đến phòng nước sôi, hứng đầy hai túi chườm nóng, nhét cả vào trong chăn của Mạnh Du Du.
Anh cúi người cẩn thận đắp lại góc chăn cho cô, không để lộ một khe hở nào có thể lọt gió.
Mạnh Du Du chui trong chăn, nhìn anh chăm chú, đôi mắt trong veo long lanh chớp nhẹ:
“Doanh trưởng Hách, tối nào cũng phải đợi em mời anh một lần à?”
Nghe vậy, động tác trong tay Hách Thanh Sơn khựng lại, anh cúi đầu nhìn cô.
Cô bỗng xốc tung lớp chăn anh vừa đắp gọn gàng, để lộ một khoảng trống lớn bên cạnh, chu môi chỉ vào chỗ đó, ý bảo anh mau lên giường.
Hách Thanh Sơn thở ra một hơi nhẹ, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Mạnh Du Du xích sang bên nhường chỗ, đợi anh leo lên giường xong, lập tức ôm lấy anh.
Cô chui rúc vào lòng anh rất tự nhiên, sau khi yên vị rồi thì bắt đầu không quên trêu chọc:
“Lần nào anh cũng làm bộ đặt hai phòng, lãng phí tiền thật.”
Hách Thanh Sơn: “…”
Anh không đỡ lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô:
“Ngủ sớm đi, mai còn phải lên tàu.”
“Doanh trưởng Hách.”
“Ừ.”
Cô rướn đầu lên một chút:
“Muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Giọng cô mềm mại như tan vào không khí.
Anh đặt một nụ hôn lên giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phien-dich-vien-thap-nien-80-duoc-anh-quan-nhan-tho-rap-ghen-tuong-sung-len-troi/2809227/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.