Mặc dù anh hỏi ý cô, nhưng dường như không hề cho cô lựa chọn. Phần vai của chiếc áo choàng là dây buộc, anh giật phăng sợi dây. Chiếc áo choàng mỏng như voan rơi xuống chân, chỉ còn lại chiếc áo hai dây màu xanh dương giống đồ bơi bên trong. Lê Vụ lùi lại nửa bước, giẫm lên lớp vải mềm mại. Trình Thanh Giác vòng tay ôm eo, kéo cô đứng thẳng, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa. Lê Vụ cảm nhận được anh vừa hôn cô vừa mân mê những hạt ngọc trai, mỗi lần bị cọ xát cô đều nhột vô cùng. Ngoài cảm giác nhột, còn có một cảm giác khác, chân Lê Vụ mềm nhũn, phải vịn vào cánh tay anh. “Đứng mệt à?” Anh khẽ hỏi cô, tay trái ôm lấy lưng dưới của cô, giúp cô giữ vững cơ thể, nhưng động tác mân mê chuỗi ngọc trai vẫn không dừng lại. Anh cực kì chậm rãi, móc vào chuỗi ngọc trai trắng rồi xoắn nhẹ. Lê Vụ khẽ r*n r*, vùi mặt vào ngực anh, tai và cổ đều đỏ bừng lên. Lê Vụ: “Không phải mệt, là…” “Là gì?” Anh cúi đầu dựa sát vào hỏi cô. Lê Vụ không nói nên lời, chỉ lắc đầu. Anh gạt chuỗi ngọc trai sang một bên, đẩy nửa đốt ngón tay vào. Hơi thở của Lê Vụ lại run rẩy. Cô giơ tay vòng qua cổ anh, vẫn nhắm mắt trốn tránh như con đà điểu, áp mặt vào chiếc áo sơ mi của anh. Anh cũng chẳng khá hơn cô là bao, chiếc áo sơ mi ướt đẫm, vài chiếc cúc bung ra, những giọt nước trượt xuống vai, thấm vào bên trong. Trình Thanh Giác đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toi-lay-nham-meo-ba-lan/2919107/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.