Anh vừa nói vừa bế cô ngồi xuống sofa, đưa hộp bánh ngọt trong tay cho cô:
“Đây là bánh của tiệm Lạc Vũ Hiên, nghe nói vị ngon lắm, em thử xem.”
Lâm Sơ Đường nhận lấy, mở ra nếm vài miếng, quả nhiên hương vị rất tuyệt.
Cô ăn từng miếng nhỏ, động tác tao nhã, trông như một con mèo con đang ăn vụng.
Lê Nghiễn Thanh ngồi bên cạnh, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Bị ánh mắt anh dõi theo, Lâm Sơ Đường thấy ngượng, cố tỏ ra nghiêm túc nói:
“Đừng tưởng anh mua bánh cho em là coi như xong chuyện. Sau này anh không được uống nhiều như thế nữa.”
Thấy anh vẫn nhìn mình cười mà chẳng đáp, cô không biết anh có nghe vào hay không, nên hạ giọng dọa:
“Nếu anh uống đến mang bệnh, em sẽ không ở lại chăm đâu đấy.”
Lê Nghiễn Thanh lại thích cảm giác được cô quan tâm như vậy, thuận theo lời cô hỏi:
“Thế em định đi đâu?”
Tay phải Lâm Sơ Đường cầm nĩa, dừng bên môi, giả vờ suy nghĩ rồi nói:
“Bên ngoài bao nhiêu ‘trai trẻ’ cơ mà, anh mà bệnh thì em lấy tiền của anh bao một hai cậu, sống như Võ Tắc Thiên. Dù sao em cũng chưa thử trai trẻ bao giờ.”
Nghe cô đùa kiểu đó, Lê Nghiễn Thanh vừa tức vừa buồn cười.
Thấy cô ăn gần hết, anh giơ tay lấy hộp bánh trong tay cô đặt sang bàn.
Lâm Sơ Đường bị anh ép ngả ra sau, hai bên thân là cánh tay anh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/2933214/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.