Sư thú dừng lại một chút, nhấn mạnh giọng: “Cho dù là thú nhân từ tầng trên xuống, ta cũng sẽ không để ý! Trước khi c.h.ế.t nếm thử mùi vị của giống cái một lần, cũng coi như đáng giá!”
Bạch Tinh Tinh gặm ngón trỏ, trong lòng đoán: Đây là đụng phải lũ liều mạng rồi.
Parker lập tức hiểu ra, bọn họ chính là những Vô Căn Thú mà Vinson thường nhắc đến.
Vô Căn Thú đã không còn ý thức về bạn lữ trung trinh, hơn nữa thù hận giống cái, mang tính trả thù mà coi giống cái như đồ chơi.
Nhìn lại các thú nhân xung quanh, trên người đều mang một luồng sát khí dày đặc, c.h.ế.t chóc, không hề có d.ụ.c vọng cầu sinh, giống như một đám xác không hồn.
Thú nhân như vậy là đáng sợ nhất, bọn họ không sợ sinh tử, liền không sợ gì cả, ai cũng không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng con sư thú này dường như có kiêng dè với người từ tầng trên xuống, điều này quả là quá tốt.
Parker nuốt nước miếng, lập tức thay đổi vẻ mặt, cười ha hả nói: “Sao có thể…… Giống cái…… Giống cái kiều quý như vậy, nếu thật sự mang theo, các nàng đã sớm làm loạn lên rồi, sao có thể yên tĩnh như vậy.”
Sư thú nghĩ cũng đúng, thú nhân xuất hiện ở nơi này đều là Vô Căn Thú bị giống cái vứt bỏ, giống cái mang đến tự nhiên cũng đều là cướp đoạt, không thể nào ngoan ngoãn, có lẽ vừa rồi hắn nghe lầm chăng.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ tiếc nuối, khuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-thoi-thu-the-lam-lam-ruong-sinh-sinh-nhai-con/2945459/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.