Đoạn đường này không tính là dài, nhưng Moore cứ thở hổn hển. Hệ hô hấp xưa nay vốn mạnh mẽ dường như teo lại, hoàn toàn không cung cấp đủ lượng oxy cho cơ thể, khiến hắn có ảo giác như hít thở không thông.
Là Tinh Tinh bảo Parker đến sao? Cô ấy muốn nói gì?
Mình đã chủ động rời đi rồi, Tinh Tinh còn muốn nói gì nữa? Là trong lòng vẫn chưa hả giận, muốn Parker tự mình nói một câu “Cút đi” thì mới hả dạ sao?
Hai móng vuốt của Moore đạp trong bùn lầy siết chặt, run lên vì dùng sức. Cơ thể bị những hạt mưa xối vào lại cứng rắn như tượng đá, bóng dáng toát lên vẻ cao ngạo, độc lập với thế gian.
Parker chậm bước lại. Nhìn thú Ưng như vậy, anh đột nhiên có chút mềm lòng. Đều là giống đực, anh có thể hiểu được nỗi đau khổ cầu mà không được người mình yêu… mới là lạ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tinh Tinh đâu có làm anh khó chịu bao lâu, rất dễ dàng đã kết lữ, dấu thú vẫn là ở trên n.g.ự.c cô ấy.
Nghĩ đến đây, lòng Parker vui vẻ hẳn lên, độ chấp nhận đối với Moore cũng cao hơn rất nhiều.
Hóa thành hình người, Parker dùng giọng điệu thoải mái nói: “Anh chạy cái gì?”
Moore tức giận trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-thoi-thu-the-lam-lam-ruong-sinh-sinh-nhai-con/2955381/chuong-1058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.