Mộc Tịch Vãn mở cửa, thấy Dạ Mặc Diễm đứng ở đó, trên tay còn cầm theo bữa sáng. “Tỉnh rồi à? Có đói không?” Dạ Mặc Diễm bước vào, đặt bữa sáng lên bàn.
Nghe anh hỏi, Mộc Tịch Vãn liền đưa mắt nhìn đống đồ ăn. Quả thật là đói bụng thật rồi.
Dạ Mặc Diễm nhìn cô thành thật gật đầu, khẽ mỉm cười đầy cưng chiều. “Vậy chúng ta ăn nhanh thôi, ăn xong anh còn cần em giúp đỡ nữa đấy.”
Mộc Tịch Vãn ngoan ngoãn ngồi vào bàn, vừa cầm lấy bữa sáng vừa thắc mắc: “Dạ đại ca, anh cần em giúp gì vậy?”
Dạ Mặc Diễm vừa cắm ống hút vào hộp cháo giúp cô, vừa nói: “Vẫn là chuyện của bọn buôn người. Bọn chúng nhất quyết không chịu tiết lộ nơi ở của những đứa trẻ đã bị bán đi trước đây. Bọn chúng nghĩ chỉ cần không nói ra, thì tạm thời chưa thể bị kết án.”
Mộc Tịch Vãn gật đầu. Cô cũng đã lơ là chuyện này. Đêm qua bắt được bọn chúng đã quá muộn, cô chưa kịp nghĩ đến việc này. Lát nữa, cô sẽ đi cùng Dạ Mặc Diễm đến sở cảnh sát, xem tướng mạo của chúng, như vậy có thể giúp đỡ tìm lại những đứa trẻ đã bị lừa bán.
Sau khi trao đổi xong, cả căn phòng chìm vào sự yên lặng. Mới hôm qua họ vừa chính thức xác định mối quan hệ, nên hôm nay Mộc Tịch Vãn vẫn có chút ngại ngùng và hồi hộp. Cô cúi đầu, im lặng ăn chiếc bánh bao trong tay.
“Vãn Vãn!”
Đang tập trung ăn, Mộc Tịch Vãn giật mình ngẩng đầu. Cô thấy Dạ Mặc Diễm đưa tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tin-sot-deo-thien-kim-gia-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/2913458/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.