Lâm Vận Di kéo tay ông đến trước mặt Vu Gia Thuận, giới thiệu từng người: “Đây là sui gia Vu Gia Thuận, đây là con dâu của chúng ta Vu Hướng Niệm, còn đây là bạn của con dâu, đồng chí Cung.”
“Sui gia? Con dâu?” Tống Hoài Khiêm nhìn Vu Gia Thuận rồi lại nhìn sang Lâm Vận Di, vẻ mặt khó hiểu: “Em lại nhận nuôi đứa trẻ nào nữa sao?”
“Là con trai ruột của chúng ta!” Lâm Vận Di vội vàng nói: “Thằng bé còn sống!”
Tống Hoài Khiêm kinh ngạc há hốc miệng, không nói nên lời. Một lúc lâu sau, sắc mặt ông bình tĩnh lại, nhưng giọng nói thì run run: “Con trai chúng ta? Tống Hành Chi ... nó ... còn sống sao?”
“Đúng vậy!” Lâm Vận Di gật đầu lia lịa: “Thằng bé còn sống!”
“Ở đâu? Mau đưa anh đến gặp nó!”
Tuy Tống Hoài Khiêm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi vui sướng trong lòng ông là không thể giấu được.
Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên. Lâm Vận Di kéo Tống Hoài Khiêm ngồi xuống: “Thằng bé đang ở bệnh viện. Ăn cơm xong rồi chúng ta đi.”
Trong bữa ăn, Vu Hướng Niệm cẩn thận quan sát Tống Hoài Khiêm. Ông có bảy phần giống với Trình Cảnh Mặc, từ vầng trán rộng, lông mày rậm đến chiếc mũi thẳng. Đặc biệt, đôi mắt của ông rất sâu và kiên nghị. Chẳng qua, Tống Hoài Khiêm sau bao năm đã trở nên ôn hòa hơn, còn ánh mắt của Trình Cảnh Mặc thì vẫn sắc lạnh. Điểm khác nữa là gương mặt Trình Cảnh Mặc góc cạnh hơn, môi cũng mỏng hơn Tống Hoài Khiêm.
Mọi người đều có chuyện trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/2912253/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.