Tồn tại thật tốt.
Đây là lần đầu tiên nàng hít vào không khí bên ngoài, ý niệm ấy vừa lóe lên đã khiến lồng ngực tràn đầy sự sống.
Mặc dù tiểu viện được rào bằng tre này cỏ dại mọc um tùm, ban đêm đen đặc và yên tĩnh lại càng thêm quỷ dị, nhưng với Tô Thành – người vừa thoát khỏi nanh vuốt của đại ma vương, tìm được đường sống – nơi này lại mang một cảm giác thân thiết lạ thường.
Đây đâu phải chỉ là cỏ dại, rõ ràng từng nhành cỏ đều kiêu hãnh và ngoan cường, vươn lên trong nghịch cảnh, nở rộ những sinh mệnh nhỏ bé nhưng kiên cường!
Tô Thành không dám dừng chân. Nàng ôm ngực, vẫn còn sợ hãi, rồi bước vội ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc bước qua cổng viện, nàng như cảm nhận được điều gì, bất giác quay đầu lại.
Ánh trăng lạnh len lỏi qua tầng mây, chiếu xuống căn phòng nhỏ ẩn sâu trong núi rừng. Trong bóng tối yên ắng ấy, bức tường gỗ vẫn còn hằn vết đạn, le lói vài tia sáng mờ nhạt.
“Ánh trăng rơi rụng xuyên qua mây, trốn tránh nhân gian, trải thành biển rộng mênh mông...”
Đầu mũi Tô Thành cay xè. Không hiểu sao nàng lại nhớ đến bài hát 《Đáy biển》. Ngực như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng, nghẹn ngào đến mức không thở nổi.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng lại chẳng có lấy một người thật sự hiểu nàng.
Gió đêm thổi tung vài sợi tóc, hơi lạnh lùa qua da thịt khiến nàng khẽ run. Chính khoảnh khắc ấy, Tô Thành chợt bừng tỉnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vai-chinh-bi-vai-ac-omega-quai-chay/2959075/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.