Khói mù giăng đầy không trung, tuyết lớn cuồn cuộn rơi xuống, chỉ một cái liếc mắt đã thấy cả thế giới phủ đầy màu trắng xóa.
Trong một tòa tiểu lâu bỏ hoang, Lăng Nguyệt Tịch cùng Thi Vân Khởi dẫn theo mấy người còn sót lại tạm thời ẩn náu. Bọn họ vừa mới thoát khỏi một trận hỗn chiến ác liệt, Hồng Tụ Chiêu thương vong không ít.
Bọn họ đã lạc mất Hồ Tử Uyển cùng Phác Phác, hiện tại chỉ có thể ở đây băng bó, chữa trị tạm thời. Nhưng ngay dưới lầu, ít nhất cũng có hơn trăm tiên phong quân đang chờ vây giết.
Không ai ngờ lần này Long Vực lại phái nhiều người đến như vậy, xem ra quyết tâm muốn diệt sạch bọn họ.
“Đạn dược không còn nhiều, cơ giáp cũng chỉ còn hai chiếc miễn cưỡng có thể sử dụng.” Thi Vân Khởi vừa lấy mảnh vải tạm băng bó vết thương cho một Beta, vừa ngửa đầu tựa vào tường, thở dài mệt mỏi: “Tình hình này đối với chúng ta cực kỳ bất lợi. Không biết bên Tử Uyển thế nào rồi…”
Nhìn thế trận Long Vực bày ra, lần này e rằng dữ nhiều lành ít.
Ai có thể ngờ, bọn họ chỉ là đến Khu Mười tìm vật tư, cuối cùng lại tổn thất nặng nề như vậy…
“Bá Hạ đã bị ta bắn trúng, bọn chúng vẫn chần chừ chưa dám công kích, chắc chắn là thương thế không nhẹ.” Lăng Nguyệt Tịch cúi đầu kiểm tra đạn dược lần nữa, giọng điệu bình thản không lộ chút cảm xúc, “Một lát nữa ta sẽ dụ hỏa lực, ngươi lập tức dẫn người rút lui.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vai-chinh-bi-vai-ac-omega-quai-chay/2959108/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.