Chủ nhật, Lạc An Khuê được một ngày rảnh rỗi nhưng mà Nhiếp Thái Ngôn đã đi đâu từ sớm, cô chỉ có thể chơi với Bông Gòn ở ngoài sân. 
"Bông Gòn, con chạy đi đâu vậy?" Lạc An Khuê thốt lên. 
Mèo của cô đang yên đang lành đột nhiên chạy đi. 
Lạc An Khuê chạy theo phía sau nó, bắt nó về. 
Chạy được một lúc rồi cuối cùng Bông Gòn cũng dừng lại. 
Cô bế nó lên: "Sao chạy lung tung thế, lỡ chúng ta đi lạc thì phải làm sao?" 
Lạc An Khuê đưa mắt nhìn xung quanh, cô chợt nhận ra đây chẳng phải là cái nơi lần trước cô đi lạc rồi gặp cô gái áo trắng kia sao? 
Dù là ban ngày nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì bất giác rùng mình, lạnh cả sống lưng, khung cảnh âm u, kinh dị lạ thường. 
Rừng cây cổ thụ to lớn trơ trụi lá, những nhánh cây khẳng khiu vươn ra như bàn tay của ma quỷ. 
Hồ nước bên cạnh một màu đỏ nâu sẫm bốc mùi tanh hôi. 
Gió nổi lên, kéo theo mùi tanh của hồ nước xông thẳng vào mũi cô. 
Một cơn cồn cào ở bụng, khiến cô cảm thấy buồn nôn vô cùng. 
Lạc An Khuê không nhịn được tò mò cô nhấc chân bước đến gần hơn, cô muốn nhìn kỹ xem ở hồ nước đó là chứa thứ gì? 
Lúc đến gần đến đó. 
Giọng của Hào Kiện vọng ra từ phía sau: "Chị Lạc!" 
Lạc An Khuê quay đầu nhìn Hào Kiện: "Sao hả?" 
"Đây là nơi tách biệt, không có sự cho phép của đại ca thì không được đến. 
Vã lại chị Lạc, sẽ gây nguy hiểm cho 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/100-ngay-cua-do-bien-thai-caca/1587402/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.