Lạc An Khuê cuối cùng đã xong hết công việc của mình sớm. 
Cô vui vẻ thu dọn đồ đạc. 
Tối nay cô cùng Nhiếp Thái Ngôn hẹn hò. 
Nghĩ đến là thấy hào hứng rồi. 
Tình yêu ơi! Ta đến đây. 
Cô bước ra đến cửa đã bị chiếc xe đậu chặn ngang đường đi. 
Lạc An Khuê còn tưởng là Nhiếp Thái Ngôn đến đón mình nhưng nhìn kỹ người bước xuống xe không phải là hắn. 
Lam Bình lạnh lùng nói: "Cô Lạc. 
Mời cô đến Nhiếp gia một chuyến." 
"Biết làm sao được. 
Tôi có hẹn rồi." Lạc An Khuê nói xong rồi bước đi sang hướng khác. 
"Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa!" Lam Bình vừa nói dứt câu. 
Vài tên thuộc hạ tiến đến chặng đường cô lại. 
Muốn khống chế cô lên xe. 
Lạc An Khuê không vui nói: "Tôi không thích đe dọa đâu. 
Tôi sợ hãi lắm đó." 
Bà đây phải đi hẹn hò với tình yêu của mình, những chuyện khác không có hứng thú đâu. 
Vừa nói xong. 
Lạc An Khuê xông vào đánh nhau với nhóm đàn ông cao to hơn cô. 
Bọn họ thật không ngờ Lạc An Khuê có thân thủ tốt như thế, nhất thời bị đánh cho ngã lăn dưới đất. 
Cô hả hê trong lòng vừa quay sang phía thì nòng súng lạnh ngắt đặt ngay trên trán cô. 
Lạc An Khuê chợt dừng lại, cô nhìn Lam Bình, Lam Bình híp mắt nói: "Cô Lạc nên ngoan ngoãn đi. 
Tốt cho đôi bên." 
Chỉ một cây súng mà muốn uy hiếp cô. 
Đúng là xem thường cô quá rồi. 
Lạc An Khuê còn muốn cướp súng thì trên người khắp nơi toàn ánh sáng đỏ nhỏ nhỏ. 
Khiến ý nghĩ trong 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/100-ngay-cua-do-bien-thai-caca/1587429/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.