Nam nữ chính ở cùng một chỗ, hoàn cảnh thật là to đầu a!
Tân Mai đã sớm tắt đi đèn pin, cô rối rắm không biết cách nào để chuồn êm về ổ một cách thần không biết quỷ không hay.
Nơi đồng cỏ hoang vắng người ta hẹn hò cô đi theo rình coi làm quái gì?
Mà vì đâu cô vẫn phải ngồi yên chỗ tối làm cái người cuồng đi theo dõi nam nữ chính chứ?
Cô tủi thân nha! băng rừng vượt tường ngàn dặm tầm huynh, vẫn không bù cho vận may bản thân, nữ phụ đúng là...
Ha hả
Cho nên thấy được Lão Cẩu đùa quá trớn, nữ chính giả cái con khỉ!
Hmm, thật muốn thử cảm giác có hào quang toả sáng quá.
Tân Mai héo héo ngồi một góc vẽ vòng tròn trên đất, chỉ thấy Tề Niệm nhấp môi nói gì đó mà không nghe rõ.
Bỗng nhiên khí đêm thổi đến từng luồng gió lạnh âm trầm rợn người, mặt đất lan toả sương giá cô vuốt vuốt làn da nổi đầy da gà, chưa kịp phản ứng chân liền hỏng đất, khó khăn hít thở, cổ căng thẳng đến mức không thở được, một bàn tay lạnh lẽo không hề có thân nhiệt bóp chặt chiếc cổ nàng.
"Chán sống." Bạch Diệc Phi cánh môi đỏ như máu khẽ xốc, không thương tiếc xiết chặt cần cổ nàng chỉ cần hắn mạnh tay hơn chút nữa nàng liền sẽ chết.
"Ca Ca......là...Diễm..." cô nấc ra từng tiếng, khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt vô tội nhìn chăm chú hắn, nước mắt sinh lý rơi xuống bàn tay thon dài làm hắn thoáng run lên theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/1001-cach-xuyen-khong-cung-vai-ac/17480/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.