Tân Mai sau khi lời nói vừa rơi xuống. Thiên đạo như quyết định đồng ý với cô, mây đen hiển hiện trên không trung bất ngờ rút lui, mây mù cuồng phong thoái ẩn dần tan đi, trả lại khoáng đãng vùng trời, ánh mặt trời ló dạng trở lại.
Ánh nắng khoảng 4-5h chiều, Tân Mai thấy cũng không mấy gay gắt nên trần trụi lười bung dù.
Tân Mai chớp mắt nhìn xem thiên tượng, đỏ thẫm môi gợi lên tươi cười.
Nên đi xuống núi tìm cải trắng rồi.
Cô vội vàng tính toán chạy về nhà thăm Thương Dương, dọc đường lại nhìn thấy đám nữ đệ tử ngứa mắt.
"Ây ya. Nhìn xem là ai kìa!"
Một nữ tử khác quay đầu nhìn theo, cười khinh mạn: "Tinh Kiều sư muội chứ còn ai vào đây, đã lâu không gặp khuôn mặt hồ ly của sư muội giống như dài hơn thì phải?"
"Mười bốn năm rụt cổ không thấy lộ mặt, ta còn tưởng sư muội bị người ta chơi chết ở đâu rồi, a ha ha ha."
Cả đám cùng cười phá lên, ánh mắt mang ghen ghét châm chọc ý tứ rõ ràng.
Một nữ đệ tử trông có vẻ cầm đầu, giọng điệu trên cao nhìn xuống, đi lên phía trước nhấc tay ra hiệu ngăn lại dám người đang cười, thần sắc kiêu ngạo ngữ điệu tràn đầy xem thường đối Tân Mai địch ý bày ra không che lấp: "Tinh Kiều, ngươi bế quan đã thăng cảnh giới?''
Ả cảnh giới là Kim Đan viên mãn trong đám lợi hại nhất lại nhìn không thấy tu vi của Tân Mai.
"Liên quan rắm gì đến ngươi, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/1001-cach-xuyen-khong-cung-vai-ac/17502/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.