Tương Vực bẻ cằm nàng lại gần ngữ khí áp sát: "Nhầm người? Ái thê đã mất?" hắn lặp lại đặt câu hỏi lên vấn đề: "Bản tôn chưa từng có thê tử, ngươi đây là phỉ báng danh tiếng của ta."
Tân Mai chớp chớp mắt.
Tương Vực ra bài, làm nàng hơi ngáo một chút: "Di tình biệt luyến?" Tân Mai lẩm ba lẩm bẩm: "Chả trách lại như vậy."
“Lục Diệp” kia khẳng định đau lòng mới truyền cảm xúc tới ảnh hưởng nàng.
"Vật nhỏ là muốn di tình biệt luyến với ai?" Hắn tà tứ cười, chậm rãi lời nói, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
"Với...ngô" Nàng chưa kịp trả lời, câu nói đã bị hắn nuốt vào trong miệng, đôi môi hắn lấp kín miệng nàng, dây dưa môi lưỡi nhấm nháp tư vị.
Tân Mai biết, cứ thế này đi xuống sợ là không ổn. Nàng tay hiện ra trường kiếm chém về phía hắn.
Tương Vực không né, kiếm khí không chút lưu tình cắt lên tay hắn, vẽ ra một đạo vết máu trên cánh tay cường kiện rắn chắc kia.
Tân Mai mi mắt giựt giựt, không thèm quan tâm hắn, co cẳng mà chạy, dự có cảm giác không lành. Nàng tới cửa mới phát hiện. Khắp phòng đều đề phòng người ra kẻ vào, từng kẻ hở đều bị phong bế.
Ân, chạy không thoát.
Tương Vực ba ngàn sợi tóc đen mướt chảy trên ngực, phần trên loả thể, quanh hông lỏng lẽo y phục, giống như chỉ cần nhẹ kéo một cái sẽ có thể thoả sức ngắm nhìn phong cảnh bên dưới.
Hắn tư thế không sao cả nhìn nàng thân thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/1001-cach-xuyen-khong-cung-vai-ac/754777/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.