CHUYỆN THỨ 71
Đợt nghỉ đông lần này, lợi dụng thân phận là nhân viên lâu năm của tui và thân phận là đối tác của công ty luật của ảnh, hai đứa lấy 25 ngày nghỉ đi du lịch (chân thành cảm ơn Boss). Lộ trình du lịch không chuẩn bị sẵn, muốn đi đâu thì cứ đến đó, lúc ở Tokyo thì nghĩ đến Luân Đôn, rời khỏi Tokyo rồi đi Luân Đôn, khi ở Luân Đôn lại nghĩ tới nước Pháp, rời Luân Đôn thì đi Paris.
Trạm đầu tiên đến Tokyo. Ở Tokyo, hai đứa đến tòa nhà Roppongi lúc 6 giờ chiều, đúng lúc hoàng hôn. Bọn tui chẳng làm gì, ở trên tầng cao ngắm nhìn bầu trời chầm chậm chuyển sang đêm, ánh nắng chiều chuyển từ màu đỏ sang màu tím, sau đó đen tuyền, những ngọn đèn trên đường lấm chấm như những vì sao sáng, cảm giác này đặc biệt như năm tháng bình yên.
Y tiên sinh ôm eo tui, nhìn ngoài cửa sổ, tui quay đầu nhìn một bên mặt vô cùng hoàn mỹ của ảnh, nghĩ đến một câu: Cảnh đẹp trên đời không sánh bằng nhan sắc của anh.
Tui ôm và hôn ảnh, “Thật vui khi có anh ở đây.”
Lúc học đại học, tui từng tới Tokyo một mình nhưng không có tới tòa nhà Roppongi, khi đó không dám tới, sợ mình nhìn ánh đèn rực rỡ sẽ cảm thấy cô độc. Lúc ấy tui nghĩ, sau này nhất định phải đến tòa nhà Roppongi với Mr. Right, hai người dựa vào nhau ngắm nhìn hàng vạn ngọn đèn.
Vòng đi vòng lại, vẫn là anh.
CHUYỆN THỨ 72
Trạm thứ hai đến Luân Đôn. Lần này không thuận lợi, hai đứa cãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/101-mau-chuyen-cua-doi-ta/889613/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.