Yến Nam Sâm khóc đỏ cả mắt, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ trong tủ kính, từ từ áp trán lên đó, hơi thở phả lên lớp kính tạo thành một lớp sương mờ trắng, như thể chiếc hộp nhỏ kia cũng cảm nhận được hắn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên tấm bài vị bên cạnh, hàng chữ 'Con trai yêu quý Giang Niệm' như một con dao, nỗi đau từ đứa trẻ vừa sinh đã mất kia tàn nhẫn xé nát trái tim, nghiền nát chút dũng khí còn sót lại của hắn.
Lúc này Yến Nam Sâm cũng giật mình nhớ lại, Giang Nhất từng nhắc về một ví dụ, đó chính là...
Đứa bé này.
Cảm giác lúc ấy là gì, khi phải đào lại nỗi đau lớn nhất trong lòng mình, chỉ để hoàn thành việc cải tiến công nghệ kiểm tra gen phân hoá lần hai, bởi vì quá đau đớn, nên không muốn những người khác cũng phải trải qua nỗi đau như vậy.
Không nỗi đau nào có thể so sánh được với nỗi đau mất con.
Nước mắt hắn rơi không ngừng, bàn tay đặt trên tủ kính run rẩy, tiếng khóc nghẹn ngào tràn ra từ khoé môi, nỗi đau của căn bệnh trầm cảm mang lại cho hắn chẳng là gì so với nỗi đau mà Giang Nhất phải chịu đựng.
Vì sao ngày đó hắn không kiên trì thêm chút nữa, sao lại không cầu xin hai người ba giúp hắn tìm Giang Nhất, sao lại chỉ đứng yên một chỗ rồi hối tiếc và buông xuôi, để rồi khiến người hắn yêu ở nơi đất khách quê người bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.
Giang Nhất chỉ vừa mới sinh con, sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/1122-dieu-dieu-tho/2971604/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.