Một buổi đêm trăng thanh gió mát, trời tối đen như mực thích hợp cho người ta làm chuyện mờ ám...
Bạch Dương nhón chân thật chậm mở cửa cung, dáo dác ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm kiếm vật gì đó. Song Ngư vốn không thích có người đứng ngoài canh chừng nên bình thường giờ này các cung nữ đều đã đi nghỉ, thuận tiện cho Bạch Dương đi ra hành sự. Cả dãy hành lang không có lấy một bóng người, nàng lững thững đi trên đường, mắt đảo tròn một vòng. Đột nhiên, có một bàn tay đặt sau lưng nàng, cùng với đó là giọng nói ồm ồm của nam nhân:
"Này, ngươi là ai?"
Ô, chính là hắn, cuối cùng cũng xuất hiện! Bạch Dương vuốt vuốt lại tóc, mắt long lanh sáng rực, nở nụ cười thật tươi nhe cả hàm răng ra rồi quay đầu lại. Y vừa trông thấy nàng kinh hoảng rú lên:
"Ối trời ơi ma nữ!"
Sau đó ngất xỉu hoàn toàn trước con mắt kinh ngạc của nàng. Bạch Dương ấm ức nhìn lại mình, không có gì đáng sợ nha, y phục trắng tỏ vẻ thuần khiết trong sáng, mái tóc để xõa cho tung bay theo gió, che khuất nửa mặt tạo cảm giác thần bí yêu kiều, hàm răng trắng bóng không tì vết. Nàng bực bội đá cho y một cái rủa: ngươi mới là ma, cả nhà ngươi là ma.
Bạch Dương phiền muộn ủ rũ, đã tới đây hai ngày, gặp qua không biết bao nhiêu là mỹ nam lại không thể xơi, buổi tối nàng đành ra ngoài tìm thị vệ hay quan lại cử nhân gì đó, tính mang về làm áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-hoang-cung-nao-loan-ga-bay-cho-sua/1858513/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.