"Anh nghĩ nhóc nên từ bỏ đi"
Thiên Yết trầm tư vài giây rồi nhẹ giọng nói ra, không quên quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Sư Tử.
"Chuyện gì ạ?"
"Chuyện theo đuổi Thiên Bình"
Sư Tử nghe vậy thì đứng đó ngu ngơ, sao tự nhiên anh ấy lại nói từ bỏ nhỉ? Từ bỏ gì cơ? Chuyện cô thích anh Thiên Bình liên quan gì đến anh?
"Vì sao?"
"Vì em chẳng có cơ hội đâu"
Sư Tử lúc này cảm thấy vô cùng bực bội, cho dù chuyện cô với anh Thiên Bình có ra sao đi nữa thì anh cũng chẳng cần quan tâm tới chuyện của cô.
Cô cảm thấy có lỗi với anh nhưng không có nghĩa cô để mặc anh nói gì thì nói.
"Không có cơ hội? Thế thì liên quan gì đến anh?"
Tình cảm bao năm qua của cô, niềm tin, sự cố gắng và lòng hi vọng của cô đâu thể chỉ vì anh kêu từ bỏ liền từ bỏ, kêu không có cơ hội liền... Anh có biết nói thế cô sẽ cảm thấy đau lắm không?
Nhìn khoé mắt đỏ hoe và chất giọng khàn khàn như muốn khóc của Sư Tử, anh liền biết được sự tức giận của cô.
Đúng thật là không liên quan tới anh nhưng dù sao anh cũng đã đồng ý với cô ấy là quan tâm cô rồi nên đành phải làm chuyện bao đồng chút thôi.
Anh không biểu cảm nhìn thẳng cô dứt khoát nói ra. Dù sao thì đau nhất thời còn hơn đau lâu dài. Biết trước vẫn là tốt hơn.
"Thằng đó nó thích Song Tử. Thích từ lâu lắm rồi"
"..."
Một khoảng lặng. A, ra là vậy, anh ấy... có người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-mau-nang/1860321/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.