Ở một nơi nào đó, cũng có một người đang rối não đối mặt với đạo đức con người và mong muốn cá nhân.
"Anh! Em ở đây"
"Anh tốt thật đó"
"Anh Thiên Yết..."
"Anh ơi"
"..."
"Anh sao vậy ạ?"
Sư Tử ngồi sau xe Thiên Yết, thấy anh vô cùng căng thẳng, cả người cứng đờ hết cả lên làm Sư Tử có chút lo lắng không biết có phải anh bệnh rồi không.
Tiếng gọi của Sư Tử làm cho Thiên Yết thức tỉnh lại, gạt bỏ đi cái giọng nói cám dỗ ám ảnh trong đầu, anh quay lại vẻ bình thường mà trả lời.
"Không có gì"
Sư Tử thấy thế cũng không hỏi gì thêm mà để anh tập trung lái xe, dù sao về nhà cô kiểm tra xem là được. Ấy nhưng không lâu sau, lại nghe thấy tiếng anh hỏi.
"Em hết thích Thiên Bình rồi à?"
"Vâng. Em bỏ rồi"
Sư Tử thật sự buông bỏ rồi, nếu biết sớm bỏ xong lòng sẽ nhẹ nhàng như này thì cô đã chẳng phải nhọc lòng mấy tháng nay rồi. Thấy Sư Tử không có vẻ gì là buồn khi nhắc tới Thiên Bình, lòng Thiên Yết có chút nhẹ nhõm.
Thiên Yết không ngốc đến mức không nhận ra được tình cảm mình dành cho Sư Tử. Nó tới lúc nào, bắt đầu từ đâu thì anh không biết, anh chỉ biết hiện tại mình thật sự rung động rồi.
"Em có định yêu một người mới không?"
"Em không biết nữa. Tùy duyên thôi"
"Vậy anh thì sao?"
Không biết làm sao mà Thiên Yết bỗng thốt ra suy nghĩ trong đầu mình nhưng may thay tiếng còi xe rất lớn, nó đã át đi tiếng anh. Sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-mau-nang/1860342/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.