Cầm bó thạch thảo mới có được trên tay khiến Thiên Yết không ngừng mỉm cười. Tâm trạng vì thế mà vui vẻ lên được một chút. Cô quay sang nhìn hai người hầu gái đang đi sau mình, thái độ đối với họ cũng đỡ phần xa cách.
"Hai em chia nhau đi lấy bình hoa, kéo và trà bánh đi. À! Cả nước nữa nhé."
Hai cô gái kia nghe xong thì có chút ngập ngừng, ái ngại nhìn Thiên Yết muốn nói gì đó.
"Yên tâm đi! Ta không đi đâu hết. Ta đợi hai em ở trong phòng."
Có được lời cam kết của chủ nhân, hai người hầu gái kia mới chịu gật đầu, lui xuống đi làm công việc mình vừa được giao. Thiên Yết nhìn theo bóng lưng của họ không khỏi thở dài.
Họ còn sợ rằng cô sẽ bỏ trốn sao? Cô còn có thể sao? Khi thân xác từ lâu đã bị người khác hạ quyết tâm vĩnh viễn giam cầm trong chốn xa hoa phồn vinh này sao?
Hương thơm ngọt ngào của đám thạch thảo thoang thoảng trong không khí giúp Thiên Yết xua tan cơn phiền muộn đang mấp mé muốn ghé thăm. Cô chuyển sự chú ý của mình về bó hoa trên tay, hài lòng đưa sát lên mũi hít một hơi, thưởng thức thứ mùi khiến người khác dễ chịu này.
Những tiếng bước chân đều đều vang lên ngày càng gần chỗ mình đang đứng khiến Thiên Yết chú ý. Khẽ liếc mắt về hướng âm thanh phát ra, đầu mày cô nhướn lên tỏ vẻ bất ngờ nhưng lại nhanh chóng trở về bộ dạng điềm tĩnh mà tiến về phía trước.
Thiên Yết vừa đi vừa ngắm nghía đám thạch thảo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-ngay-xua-ngay-xua/803919/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.