Ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô bé váy trắng thanh thoát nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào. Cô ấy tên Song Ngư, một cái tên thật đẹp. Lúc đó tôi mới chỉ là thằng bé có suy nghĩ đơn thuần, tôi và cô bé đó chơi với nhau, thậm chí rất thân.
Ở bên cạnh cô ấy, tôi có cảm giác thân thuộc. Từ nhỏ tôi sinh ra trong một gia tộc lớn, ba mẹ ngày ngày đi công tác xa, ông bà họ hàng cũng chẳng ai quan tâm. Bạn bè? Chẳng ai thật lòng với tôi, họ chị chơi với tôi vì tôi là người thừa kế cơ mà.
Chúng tôi cùng nhau đi qua nhiều khoảnh khắc, xung quanh cô ấy cũng có rất nhiều bạn bè. Họ cũng thật quá đạc biệt đi, đều là các tiểu thư đài các mạnh mẽ, họ luôn bên cạnh Song Ngư dỗ dành, chăm sóc cô. Tôi cảm thấy mình chẳng có tư cách gì ở bên cô ấy, nhưng tôi vẫn cô bảo vệ và che chở Song Ngư.
Cho đến khi cô ấy tỏ tình với tôi, tôi đã cảm thấy mình thật hạnh phúc. Những ngày đầu tôi và Song Ngư luôn ngọt ngào với nhau, về sau dần nhạt đi. Cô ấy vẫn luôn quan tâm tôi, nhưng thay vào đó tôi chỉ cảm thấy ..." Phiền phức ". Cả hai đều cố níu giữ mối quan hệ này.
Chúng tôi đã từng rất yêu nhau, rất thương nhau...
Nhưng tất cả chỉ còn lại hai chữ " đã từng ''
Một ngày, Thiên Bình một người bạn của cô ấy giới thiệu với chúng tôi một cô bé thật nhát, tên Mộc Linh. Lúc đầu, tôi cảm thấy cũng chẳng có gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-nu-phu-van-nguoi-me/414204/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.