Song Tử sau khi rời khỏi Ngự Hoa Viên liền hớt ha hớt hải chạy đến thục mạng về Tam Vương phủ.
Từng bước, từng bước đều gấp gáp, cho đến khi đến cửa phủ bước chân mới chậm lại, tay đưa lên vuốt ngực, điều hòa lại nhịp thở của mình.
Nghe những lời Kim Ngưu nói cũng có phần khiến cô thấu hiểu hơn, tâm tình cũng tốt hơn. Ung dung, vui vẻ bước đến phòng của tam vương gia, chưa kịp gõ cửa liền nghe thấy một tràng cười bên trong. Song Tử thơ thẩn, tay tính gõ cửa vẫn đưa lên không trung, ánh mắt cơ hồ hơi ngấn nước. Nếu tiếng cười đó là của vương gia, Song Tử đương nhiên sẽ tò mò không biết y vì cái gì mà lại cười. Nhưng......cái này.....là tiếng của nữ nhân.......
Song Tử hạ đôi tay xuống, tính xoay người đi nhưng không hiểu lại có cái gì đó níu kéo lại buộc cô phải nghe đoạn nói chuyện bên trong căn phòng:
- Vương gia, thiếp thực nhớ vương gia đó.
- Ân.
- Vương gia~~~~, cả cái thân thể này của thiếp đều nguyện dâng cho người, cho nên.....ah.....nhẹ mà.....đau thiếp.......
- Ngoan, không nháo.
- Vương gia....nữa.....muốn nữa.....ah......mạnh thêm đi.......ah.....
Song Tử hai mắt nhòe đi nghe những tiếng động bên trong mà trong đầu đã hình dung ra những hình ảnh vô cùng sống động lẫn trong sáng. Lần này cô dứt khoát xoay người rời đi, tuyến lệ cũng rơi, trong đầu không còn một suy nghĩ nào cả ngoài những âm thanh vừa được nghe khi nãy.
Lời chưa bày tỏ,
Tâm đã chết lặng.
___________________________________
Ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-so-menh/10447/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.