* Xoẹt * * Lách tách * từng giọt nước màu đỏ thẫm nhỏ giọt xuống dưới đất. Từng giọt, từng giọt một vẫn cứ chảy, lâu dần từ những lấm chấm đỏ trên đất cũng đã thành một vũng.
Thiên Yết vội bật nhảy ra khỏi vũng máu mà đáp lại một nơi cách đó không xa, tay trái vội ôm lấy phần bụng phải, tay còn lại cầm kiếm cắm xuống đất để làm nơi chống đỡ, hai chân gần như vô lực khuỵu xuống.
Tất cả dường như bất động nhìn Thiên Yết rồi lại nhìn con người tay cầm con dao dính đầy máu mà khuôn mặt vẫn tĩnh lặng, trong lòng có chút khiếp sợ.
- Ân......làm vậy.....hơi quá đó...... - Cự Giải nhẹ lên tiếng, lời nói có chút ngập ngừng, rụt rè.
- Quá? Ngũ vương gia, đó là kẻ thù của chúng ta đấy. - Kim Ngưu nhếch môi cười nhẹ, ném con dao bạc mà bản thân luôn thủ sẵn trong người phòng bất trắc khiến nó rơi xuống đất tạo tiếng kêu leng keng chói tai.
- Lâm Nhã, ngươi nghĩ ngươi có 1 viên lục thần là có cả thế giới rồi sao?
- Ngươi có ý gì? Đứng lại đó. - Lâm Nhã lùi dần ra sau, có chút khiếp sợ nhìn nữ nhân máu lạnh trước mắt đang dần tiến về hướng mình.
- Sợ sao? - Cô ma mị cười.
Kim Ngưu chợt dừng bước, lấy trong áo ra một chiếc vòng cổ màu tím mà Bạch Tử đưa cho để giữ năng lực trước khi đến Đương Triều quốc, giơ lên cao lắc nhẹ một cái, 5 dây chuyền còn lại cũng không còn nghe theo chính chủ mà bay lên không, hoàn toàn dựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-so-menh/10454/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.