Tay Nhân Mã rất ấm, hay vì dòng máu trong người bỗng sôi lên đột ngột, Song Ngư không biết. Chỉ biết hiện tại cái lạnh đã tan biến từ bao giờ, nhưng trong lòng cũng đồng thời nảy lên một nhịp xốn xang. Song Ngư cảm thấy bối rối, bình thường mỗi khi thế này cô cứ bày ra bộ mặt vô cảm xa cách, như một thứ hữu hiệu để bảo vệ bản thân. Nhưng bây giờ Song Ngư không biết phải làm sao, từ trong trái tim đang đập mạnh bất thường cô còn không quản nổi kia mà.
-Mình đã rất lo cho cậu.
Nhân Mã chậm rãi nói. Song Ngư theo phản xạ muốn nói cảm ơn, nhưng bỗng khựng lại. Cô cảm thấy câu nói đó quá sáo rỗng, trước sự chân thành đến nghiêm túc mà Nhân Mã đem đến.
-Mình không sao nữa rồi.
-Lúc nhìn thấy cậu, cậu có biết mình đã lo sợ đến mức nào. Nhỡ cậu xảy ra chuyện gì không may, mình...!-Nhân Mã lớn tiếng hơn, nhưng rồi bỗng im bặt đi.
Song Ngư khẽ cắn môi. Là một người tinh tế hiểu chuyện, cô dễ dàng nhận ra so với tụi con trai đang ngồi chơi game trong trại, sự quan tâm của cậu ấy dành cho cô là hoàn toàn khác biệt. Cô sớm đã nhận ra, chỉ là một khoảnh khắc nào đó không dám đối diện, rồi cố tình xem nó như không tồn tại.
Nhân Mã biết Song Ngư chưa bao giờ dám mở lòng vì cậu, lúc nào cũng giăng ra một bức tường vô hình đầy lạnh lẽo, dù tình cảm của cậu có chân thành ấm nóng thế nào, cũng không sao tan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-chom-sao-tieng-mua-roi/666880/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.