Tối muộn.
Hoàng đưa Bảo Châu về nhà của cô bằng con xe hơi của mình. Tới nơi, cả hai bước xuống xe chỉ biết nhìn nhau mỉm cười không biết nói gì.
Châu ngượng ngùng đáp: “Cám ơn anh, ngày hôm nay!”
Hoàng không nói gì chỉ gật đầu “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn Châu thể hiện một thứ cảm xúc gì đó khó tả, thoáng lạnh nhưng lại chất chứa niềm vui nho nhỏ. Anh chưa bao giờ có cảm giác này đối với người con gái nào, thật ra hồi đi du học, anh có nhiều người theo đuổi, anh cũng thử tiếp xúc với họ nhưng hoàn toàn vô cảm xúc.
“À… lát tí tôi sẽ gửi ảnh cho anh qua Line nha! Anh về đi.”
Châu nhẹ nhàng đáp, nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi. Cô vẫy tay tạm biệt anh rồi quay người bước đi về nhà của mình. Hoàng cũng không ở đây làm nên cũng quay người chậm rãi đi ra chỗ đỗ xe.
Hôm nay có lẽ là ngày tình nhân hờ tuy giả nhưng lại như thật của hai người, chứa đựng nhiều điều thú vị một chút kỉ niệm đẹp.
Châu thẩn thờ bước đi đến cổng nhà mình thì bất ngờ Duy Anh từ đâu đi tới ôm chầm lấy cô vào lòng thật chặt, làm cô như đứng hình không kịp phản ứng gì, đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên, tim cô bất chợt chễnh đi một nhịp. Trong sững sờ cô gọi tên anh:
“Duy Anh!”
“Anh xin lỗi em, anh biết hết tất cả mọi chuyện rồi.”
Duy Anh nói trong nghẹn ngào lắng động, vẻ mặt anh hiện rõ sự có lỗi và anh tự trách bản thân mình đã không chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/12-gio-30-phut/206350/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.