Giữa âm thanh ồn ào của TV, những tiếng động nặng nề cứ thế vang lên, từng hồi, từng hồi một, như có thứ gì đó đang liều mạng muốn thoát ra ngoài.
Âm thanh đó không hề chói tai, cũng không quá mạnh. Nếu nói có thứ gì đang dùng vật cứng đập vào cửa hay tường, thì thực ra…
Nó giống như đang dùng…
Dùng đầu.
Dù bình thường tôi không dễ sợ hãi, nhưng suy nghĩ này vẫn khiến tôi lạnh sống lưng.
Lương Tuyên vẫn còn trong bếp, mà căn hộ này khá rộng, phòng khách và nhà bếp cách nhau một khoảng không hề gần.
“Có ai ở trong đó không?” Tôi nhìn về phía nhà bếp, rồi lại quay đầu, cẩn thận lên tiếng hỏi về phía cánh cửa nhỏ với cái tên gọi là “phòng chứa đồ”.
Tiếng nhạc từ chương trình múa vẫn vang lên.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.
Chỉ là—
Không có ai trả lời.
Những tiếng va đập chậm rãi, đều đặn và nặng nề, như đang gõ thẳng vào tim tôi.
Tôi bước thêm vài bước về phía cánh cửa, nâng cao giọng hơn: “Bên trong có ai không?”
Tiếng đập cửa lập tức dừng lại.
Cùng lúc đó, tay tôi chạm vào nắm cửa và khẽ vặn thử—
Cửa không khóa.
Tôi có nên mở ra không?
Nhưng… đây là nhà của Lương Tuyên.
Nghĩ vậy, tôi rụt tay lại.
Thế nhưng—
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Gấp gáp hơn, dữ dội hơn, như thể người bên trong đang dốc hết sức lực mà lao vào cánh cửa, bất chấp tất cả.
Cả cánh cửa bắt đầu rung lên bần bật.
Rốt cuộc bên trong là ai?
Hồi nhỏ, tôi từng học qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/18-tang-dia-nguc-o-nhan-gian/1926479/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.