Giữa âm thanh ồn ào của TV, những tiếng động nặng nề cứ thế vang lên, từng hồi, từng hồi một, như có thứ gì đó đang liều mạng muốn thoát ra ngoài.
Âm thanh đó không hề chói tai, cũng không quá mạnh. Nếu nói có thứ gì đang dùng vật cứng đập vào cửa hay tường, thì thực ra…
Nó giống như đang dùng…
Dùng đầu.
Dù bình thường tôi không dễ sợ hãi, nhưng suy nghĩ này vẫn khiến tôi lạnh sống lưng.
Lương Tuyên vẫn còn trong bếp, mà căn hộ này khá rộng, phòng khách và nhà bếp cách nhau một khoảng không hề gần.
“Có ai ở trong đó không?” Tôi nhìn về phía nhà bếp, rồi lại quay đầu, cẩn thận lên tiếng hỏi về phía cánh cửa nhỏ với cái tên gọi là “phòng chứa đồ”.
Tiếng nhạc từ chương trình múa vẫn vang lên.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.
Chỉ là—
Không có ai trả lời.
Những tiếng va đập chậm rãi, đều đặn và nặng nề, như đang gõ thẳng vào tim tôi.
Tôi bước thêm vài bước về phía cánh cửa, nâng cao giọng hơn: “Bên trong có ai không?”
Tiếng đập cửa lập tức dừng lại.
Cùng lúc đó, tay tôi chạm vào nắm cửa và khẽ vặn thử—
Cửa không khóa.
Tôi có nên mở ra không?
Nhưng… đây là nhà của Lương Tuyên.
Nghĩ vậy, tôi rụt tay lại.
Thế nhưng—
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Gấp gáp hơn, dữ dội hơn, như thể người bên trong đang dốc hết sức lực mà lao vào cánh cửa, bất chấp tất cả.
Cả cánh cửa bắt đầu rung lên bần bật.
Rốt cuộc bên trong là ai?
Hồi nhỏ, tôi từng học qua một thời gian về kỹ thuật khống chế đối phương, lớn lên bố mẹ lại cho tôi đi học quyền anh. Vì vậy, dù bề ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng thực tế tôi cũng không đến mức không biết tự vệ.
Dĩ nhiên, tôi chưa từng nói điều này với Lương Tuyên.
Lúc này, tiếng đập cửa bỗng nhiên im bặt.
Tay tôi một lần nữa đặt lên nắm cửa.
Vặn nhẹ—
Một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Ánh sáng chói lóa tràn vào căn phòng chật hẹp và tối tăm.
Khó ngửi, gay mũi.
Một thứ mùi vô cùng khó chịu, hòa lẫn với mùi m.á.u tanh, khiến tôi theo phản xạ bịt chặt mũi.
Mùi này…
Giống như mùi của đồ gỗ mục rữa, hay hải sản đã bị ướp muối quá lâu.
Nhưng, càng giống—
Mùi của chất thải.
Rốt cuộc trong này có thứ gì? Đây thực sự chỉ là một phòng chứa đồ thôi sao?
Ngay lúc tôi định bước vào trong, bỗng có âm thanh vang lên sau lưng—
“Bốp!”
“Lộc cộc—”
Một vật gì đó rơi xuống đất.
Nó lăn tròn từ phía sau tôi, cho đến khi dừng lại ngay dưới chân tôi, không lệch một chút nào.
Tim tôi chợt đập mạnh.
Ngay lúc đó, giọng nói ấm áp của Lương Tuyên vang lên phía sau:
“Tiêu Tiêu, em đang làm gì thế?”
Nghe thấy giọng của Lương Tuyên, không hiểu sao tôi lại cảm thấy da gà nổi khắp người.
Tôi rụt tay lại, không mở cửa nữa, rồi quay đầu nhìn—quả nhiên, anh ấy đang đứng cách tôi không xa.
Trên tay anh ấy là một chiếc khay đựng cam đã lột vỏ và đào đã rửa sạch. Ánh mắt anh ấy trông có vẻ dịu dàng, nhưng có gì đó không giống với mọi khi—
Hàng chân mày của anh ấy không nhíu lại chút nào. Đôi mắt và khóe môi tuy có hơi cong lên, nhưng độ cong rất nhỏ, tạo cho tôi một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác bất thường?
Tôi chỉ nghĩ có lẽ mình đã suy diễn quá nhiều.
Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy thứ vừa lăn đến chân mình—một quả táo đỏ rực.
Táo? Chẳng lẽ là vô tình rơi xuống?
Nhưng nhìn lại, trên khay của Lương Tuyên không có quả táo nào, hơn nữa, tôi cũng không thích ăn táo.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào quả táo, Lương Tuyên liền lên tiếng:
“Cầm không vững, lỡ làm rơi thôi. Anh biết em không thích ăn táo, nên lấy cho mình thôi.”
Giọng điệu của anh ấy vẫn dịu dàng như thế. Nói rồi, anh ấy lại hỏi lần nữa, dáng vẻ như không quá để tâm:
“Tiêu Tiêu, em đang làm gì vậy?”
Tôi cúi xuống nhặt quả táo, vừa đáp:
“À, vừa rồi em nghe thấy trong phòng này có tiếng động, cứ rầm rầm như có ai ở bên trong vậy, nên em mới qua xem thử. Không ngờ cửa lại có thể mở được.”
Lương Tuyên nhận lấy quả táo, đặt cả khay hoa quả lên bàn. Anh ấy bước qua tôi, tiến đến cánh cửa kia, vừa “ừm” một tiếng, vừa hỏi:
“Tiếng rầm rầm sao?”
“Ừ, cứ như có gì đó đập vào tường vậy. Em nghĩ có thể là người.”
“Sao có thể có người được?” Anh ấy nhìn tôi, bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt quen thuộc lại lộ ra vẻ bao dung. “Em cũng biết mà, anh nhát gan lắm đấy, Tiêu Tiêu.”
“Nhưng em nghe thấy thật mà…”
“À, anh biết rồi.” Lương Tuyên chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi tôi. “Có phải em còn ngửi thấy mùi tanh nữa không?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, giống như mùi máu.”
Anh ấy bật cười: “Anh biết ngay mà, trong đó có đặt một cái bồn tắm, bên trong nuôi mấy con cá. Toàn là bố anh mua từ chỗ quen biết về. Vì cá lớn quá, hai bố con anh ăn không hết, nên định để nuôi vài hôm, nhưng có mấy con lại chết, chưa kịp xử lý. Chắc vì thế nên dạo này nó cứ nhảy loạn trong bể, có thể có mùi bốc ra. Dù sao cũng là phòng chứa đồ, nhiều thứ linh tinh, mùi lạ cũng là bình thường.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.