#67. Giấc mộng …
“Lưu Nghiễn.” – Mông Phong cất tiếng hỏi – “Em vẫn còn sống chứ?”
Lưu Nghiễn giật mình tỉnh giấc giữa đêm đen, Mông Phong bỗng nói: “Đừng quay đầu lại, cũng đừng nhìn anh.”
Lưu Nghiễn ngồi quay lưng với Mông Phong, lồng ngực thở dồn dập, cậu run giọng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Mông Phong đáp: “Anh không sống nổi nữa, sắp chết rồi, có thứ gì đó vẫn luôn khống chế anh… Nên anh chỉ có thể làm được thế này thôi, em…”
Lưu Nghiễn ngắt lời hắn: “Em sẽ đến cứu anh, bất kể anh còn sống hay đã chết.”
Sau một hồi tĩnh lặng thật lâu, Mông Phong bỗng ra tiếng: “Lưu Nghiễn, giờ anh đã là zombie rồi, em nghĩ xem, zombie và con người có gì khác nhau?”
Lưu Nghiễn khẽ nhíu mày.
“Chẳng có gì khác nhau cả.” – Mông Phong tiếp – “Đối với động vật, đối với thực vật, đối với Trái Đất này, hầu như chẳng hề có chút bất đồng nào. Tới khi đói bụng zombie mới cần phải ăn, và ăn chỉ để no bụng.”
“Mà con người thì sao?” – Mông Phong nói – “Họ ăn tất cả những gì có thể, chặt phá cây cối, đảo loạn cả thế giới này, con người lại còn giết hại lẫn nhau nữa. Zombie chỉ dùng miệng và tay cắn xé chứ không tấn công đồng loại. Con người chỉ cần nhấn một cái nút là có thể giết chết hàng triệu đồng bào, bao gồm tất thảy những động thực vật tại nơi họ sinh sống…”
“Con người không giống zombie.” – Lưu Nghiễn lạnh giọng – “Mi cũng không phải Mông Phong.”
“Hình thái cuối cùng.” – Lưu Nghiễn nói –
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/2013/442189/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.