Hôm nay Trương Cổ không đi làm.
Anh giấu tất cả mọi người, viết cho thằng bé ấy một bức thư điện tử. Đó là một bức thư nhục nhã, tuyên bố sự thất bại của chính nghĩa: anh cầu xin thằng bé ấy tha cho anh.
Anh nói: Ngươi hãy tha cho ta, ta không bao giờ dám nói lung tung nữa, cũng không bao giờ dám theo dõi ngươi nữa…
Anh cảm thấy cầu xin là cơ hội sống cuối cùng của mình. Lúc viết bức thư này, nước mắt anh tuôn lã chã.
Anh còn lo thằng bé ấy không tiện nhận thư, nên đã lặng lẽ đem máy tính của chị Biện trả lại chị ta, sau đó anh ngồi nhà ngóng chờ thư trả lời của thằng bé.
Nhưng nó không hề hồi âm gì hết.
Anh tuyệt vọng, sau đó anh viết thư cho Phùng Kình, anh giương cờ trắng với Phùng Kình.
Anh nói: Tôi thật sự không tính nổi bài toán ba trừ một bằng mấy của anh, anh tha cho tôi đi! Tôi sẽ giúp anh truyền bá câu hỏi này đến một trăm người, một ngàn một vạn người. Mong anh gỡ bỏ cái bùa ấy cho tôi…
Phùng Kình cũng im lặng, không hồi âm.
Ngày hôm nay trôi đi quá nhanh, ông trời đã buông màn đêm quá sớm.
Lúc này thằng bé đang rụt cổ, ngồi thu lu trên cành cây, nhìn Trương Cổ bằng ánh mắt nham hiểm. Khắp nơi đều rải tuyết trắng xóa, nham nhở, lạnh giá. Nó là một thứ lạc loài, nó không có tim gan, không dạ dày ruột non ruột già, không có óc, không có thần kinh. Trương Cổ đâu có thể làm cho nó động lòng?
Không thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/3-1-may/348049/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.