Chủ tịch thị trấn (vị Chủ tịch lúc thì đau khổ lúc thì hạnh phúc, lúc này nhăn nhở nói cười, lúc khác lại trợn mắt cáu kỉnh) cũng đã nghe nói về câu chuyện này.
Ông ta là người đứng đầu một thị trấn, là quan phụ mẫu của thị trấn nhỏ Tuyệt Luân Đế, là nòng cốt là chỗ dựa của mọi người, cho nên ông phải thể hiện vững vàng như Thái Sơn, đàng hoàng như không vấn đề gì.
Ông chủ tịch gọi Trương Cổ đến nói chuyện. Người dăm bảy đấng, của ba bảy loài, cho nên ông lên giọng quan cách:
“Trương Cổ! Gần đây trông sắc mặt cậu không ổn, cậu nên chú ý nghỉ ngơi.”
“Trương Cổ! Gần đây cả thị trấn đều hoang mang lo sợ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Cậu là nhân viên của ủy ban thị trấn, cậu phải có tác phong đầu tàu gương mẫu. Mọi sự việc một khi chưa làm rõ thì không được tùy tiện đưa ra kết luận, và càng không được làm những chuyện mê tín.”
“Trương Cổ! Tới đây tôi phải lên huyện một chuyến để tạo dựng quan hệ, vay tiền ngân hàng cho thị trấn chúng ta. Chắc sẽ không thể sau đôi ba hôm trở về ngay được. Có chuyện gì thì cậu phải kịp thời liên hệ với đồn công an thị trấn.”
Chủ tịch thị trấn đã làm việc thì không bao giờ dềnh dang, ngay hôm đó ông đã lên đường.
Trương Cổ nghe Phùng Kình nói cậu ấy nhìn thấy chủ tịch và vợ con cùng ngồi xe đi rồi, họ mang theo mấy va li to đùng, cứ như là dọn một nửa nhà đem theo.
Mọi người bơ vơ, ngơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/3-1-may/348054/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.