Trong Tam ngôn nhị phách[1] có một câu chuyện khiến người ta rất cảm động. Dưới cây cầu Thảo Kiều ở Hàng Châu, có một người bán bí đao, người này có một loại năng lực có thể khiến cho linh hồn mình thoát xác. Hàng ngày, anh ta nằm ngủ trên giường, sau đó cử linh hồn mình đi chăm lo việc buôn bán. Một hôm, linh hồn mua vài miếng cá ướp muối phơi khô trên đường, nhờ hàng xóm xách về nhà, người vợ nhận cá ướp từ hàng xóm, dở khóc dở cười, liền mang lát cá khô đánh vào đầu người bán bí đao, miệng nói, người chết lại mang tôi ra làm trò đùa.
[1] Tam ngôn nhị phách là tên gọi chung tuyển tập những tiểu thuyết gắn nổi tiếng thời Minh.
Linh hồn bận rộn cả một ngày, sau khi trở về nhà, phát hiện trên đầu của thể xác của mình đầy vết bẩn cá ướp muối, linh hồn quanh quẩn trước giường, bởi vết bẩn đó mà không thể nào lại gần cơ thể của mình, cuối cùng, linh hồn trừng mắt nhìn cơ thể của mình dần dần lạnh cứng, linh hồn không làm cách nào được, cuối cùng chỉ có thể khóc lớn mà ra đi.
Sau khi biết tất cả hành vi của cô bạn thân đó, tôi luôn nghĩ, tôi chính là thể xác của người bán bí đao. Cô ta nhất thời hứng lên làm tôi chết, hãy tin rằng từ khi ấy cô ta cũng trở thành cô hồn dã quỷ.
Tôi và cô bạn thân luôn coi nhau như thể xác và linh hồn, từ nhỏ đến lớn, trong mắt người ngoài, hai chúng tôi là một đoá hoa song sinh xấu xa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/33-ngay-that-tinh/1617102/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.