Lúc này là bốn giờ sáng, tôi vô tri vô giác ngồi trên ghế sofa, bất động nhìn bức tường không chớp mắt.
Luôn có những giây phút như thế này, tôi chỉ muốn quỳ xuống khóc to, không ngừng gào khóc, cẩn thận e dè đi hết từng bước một nhưng lại làm sai câu hỏi lựa chọn về anh ta. Tôi hận đối thủ không nhập vai này, rõ ràng chúng tôi có thể diễn tốt bộ phim, làm nên một happy ending, nhưng anh ta lại ép tôi thần kinh phân liệt, đầy tối tăm, tính cách nhân vật phức tạp đến mức đáng được nhận giải Oscar cao quý.
Còn nhớ khi anh ta mới yêu tôi, vẫn còn trong thời kì mặn nồng, bao nhiêu lần anh ta bị đánh gục bởi sự cay nghiệt của tôi, ôm bụng cười rồi nói, nha đầu, nàng đúng là hạt cười của trẫm.
Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ tò mò hỏi rằng tâm trạng như thế nào mới có thể khiến lời lẽ của tôi cay nghiệt một cách lạ lẫm, bất ngờ như thế.
Tôi vẫn chưa kịp nói cho anh ta, điều này còn cần tâm trạng như thế nào? Cô gái như tôi, phía trước bằng phẳng, sắc đẹp bình thường, nếu yêu một người, phải dựa vào điều gì để khiến anh ấy nhớ tôi? Với cô gái xinh đẹp, một ánh mắt, một nụ cười liền khiến người yêu điên đảo thần hồn, nhưng tôi chỉ có thể suy đoán cẩn trọng, cố gắng khiến lời vừa nói ra là bắn trúng đối phương.
Sự cay nghiệt đó của tôi từng khiến anh ta rung động, giờ lại biến thành con dao hai lưỡi, đâm lại tôi vào lúc kết thúc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/33-ngay-that-tinh/1617118/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.