“Phó Cầm Tâm, ngươi thử lặp lại một lần nữa xem”
Một tiểu cô nương ước chừng 12, 13 tuổi đang trừng mắt nhìn lại một đám nữ tử khác tầm tuổi nàng. Tiểu cô nương này tuy trên mặt có vài vệt bùn lem, nhưng vẫn khiến người ta nhìn ra được nàng là một hài tử có tướng mạo xinh đẹp. Nữ hài tử kia bị nàng trừng mắt chỉ cười lạnh:
“Nói thì nói, ai sợ chứ. Nương ngươi rõ ràng là không biết xấu hổ, đã đồng ý với người này rồi lại chạy đi cưới người khác. Ngươi nói xem, như vậy không phải không biết xấu hổ thì là gì? Hừ, nương ta nói đúng, nàng ta thật có tài câu dẫn đàn ông, đáng tiếc nữ nhi của chính mình lại chỉ là cái bao cỏ…”
Văn Ngọc Đang càng nghe càng giận, đưa tay kéo vạt áo trước của Phó Cầm Tâm nghĩ muốn động thủ đánh người khiến nàng ta hét chói tai. Thế nhưng còn chưa chạm tới, tay nàng đã bị một cánh tay thon dài khác chế trụ. Là ai đang xen vào việc của người khác? Văn Ngọc Đang có chút phiền não, vừa quay đầu đã chạm ngay phải một đôi mắt đẹp như nước. Chủ nhân của cánh tay kia là một thiếu niên áo trắng ước chừng 17, 18 tuổi.
Phó Cầm Tâm cùng mấy tiếu cô nương kia thấy vậy thì thừa cơ rút lui. Lúc Văn Ngọc Đang vẫn còn chưa phản ứng lại thì thiếu niên kia đã hướng nàng mỉm cười:
“Làm sao lại trông giống như cái tượng đất vậy” – Vừa nói vừa tự tay lau đi đám bùn đất dính trên mặt nàng.
Văn Ngọc Đang ngây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/36-ke-cuoi-vo/2466616/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.