Cả buổi chiều đều là môn chính, mãi đến giờ tự học buổi tối, Kiều Dạng mới có cơ hội đi tìm Hạ Xán.
“Tớ hỏi cậu!”
“Tớ hỏi cậu!”
Kiều Dạng sửng sốt: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Hạ Xán buông tay xuống: “Cậu nói trước đi.”
“Hứa Trường Khê có tới tìm cậu không?”
“Sao cậu biết?” Hạ Xán nhặt chiếc túi nhựa trong giỏ xe lên, “Cậu ấy đến trả quýt cho tớ.”
Kiều Dạng cau mày hỏi: “Quýt? Cậu đưa quýt cho cậu ta khi nào?”
“Vào thứ Bảy, đã nhận lỗi thì cũng nên đền bù một chút chứ.”
“Vậy cậu ta trả lại cậu làm gì?”
“Hứa Trường Khê nói chuyện về chân của cậu ấy không liên quan đến tớ, đó là bệnh cũ, cậu ấy bảo tớ đừng bận lòng.” Kỳ thật Hạ Xán biết rõ, cho dù va chạm ngày đó không phải mình chủ đích gây ra nhưng với lực tác động mạnh như vậy, không tổn thương xương cốt thì cũng trầy da xước xát, đối phương có lẽ nói điều này để mình không cảm thấy tội lỗi.
“Thế thì tốt.” Kiều Dạng thở dài một hơi: “Làm tớ sợ muốn chết.”
Hạ Xán nhét quả quýt vào trong tay cô: “Cho cậu nè, ăn đi.”
“Vậy vừa rồi cậu muốn hỏi gì tớ?” Kiều Dạng móc túi nhựa lên cổ tay.
“À đúng rồi.” Hạ Xán bước chậm lại, “Tớ hỏi cậu, Hứa Ân Lâm và Hứa Trường Khê có quan hệ gì?”
“Hứa Ân Lâm là ai?”
“Đó là nam sinh đã phát biểu trên sân khấu ngày hôm qua, ở ban Tự nhiên.”
“À.” Kiều Dạng đã nhớ ra, “Cậu ta với Hứa Trường Khê có quan hệ gì sao?”
“Tớ không biết, cho nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/36-lan-chup-zoody/1183945/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.