Diệp Hải Phong và Hà Nhu chợt nhận ra rằng, người làm cha làm mẹ như bọn họ thực sự rất thất bại, cực kỳ thất bại.
Bọn họ chưa từng lý giải suy nghĩ của Diệp Tiểu Tịch, thậm chí họ còn chẳng cho cô cơ hội nói chuyện mà chỉ áp đặt cô làm theo ý mình.
- Chúng ta sẽ… suy nghĩ lại chuyện này.
Thần sắc Diệp Hải Phong bắt đầu hơi dao động.
Diệp Tiểu Tịch thao thức cả đêm, sáng sớm tinh mơ cô đã ra ban công ký túc, lại thấy Hà Nhu đã đứng dưới lầu.
Cô giật bắn mình, vô thức chạy vào trong phòng.
- Diệp Tiểu Tịch!
Hà Nhu gọi cô, lòng lại cảm thấy hơi buồn rầu. Trước khi hai người thân thiết với nhau, căn bản là chẳng giấu nhau chuyện gì. Thế mà giờ đây, Diệp Tiểu Tịch lại né tránh bà theo bản năng.
- Mẹ…
Diệp Tiểu Tịch rụt rè hỏi:
- Sao mẹ lại ở đây ạ?
- Đi ăn sáng với con. Gần trường con có chỗ nào ngon thì dẫn mẹ đi ăn thử xem.
Hà Nhu nói:
- Với lại, cũng đã lâu lắm mẹ con mình chưa tâm sự với nhau rồi.
Diệp Tiểu Tịch ngẩn ngơ. Thái độ của Hà Nhu đối với cô đã dịu đi rất nhiều rồi. Nhưng không phải bố mẹ lại muốn lừa cô lần nữa đấy chứ?
- Mẹ, mẹ tư dưng dịu dàng vậy làm con sợ quá…
Diệp Tiểu Tịch nhìn quanh quất với vẻ đề phòng.
- Quay lại đây!
Hà Nhu sầm mặt.
- Dạ!
Diệp Tiểu Tịch vội vã đồng ý rồi chạy xuống gặp bà.
Hà Nhu bật cười, mắng:
- Con bé này, đợi mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/365-cach-cung-chieu-vo-yeu/177213/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.