Lôi Tuấn Vũ bất ngờ nở nụ cười tà mị: "Kiều Nhi! Bình thường phụ nữ Lôi Tuấn Vũ tôi đã chơi đủ rồi mới có tư cách chọn đàn ông khác! Cô nói xem, nếu tôi truy cứu chuyện này… cô ở trong phòng của tôi, dụ dỗ quyến rũ huynh đệ của tôi…"
"Gì chứ… Quyến rũ… Em không có…" Kiều Nhi quá sợ hãi! Anh ta sao lại biết được? Không phải lúc nãy khi mới bước vào anh ta đã thực sự rất tức giận sao?
"Cút!" Lôi Tuấn Vũ đột ngột cắt ngang, giọng nói không một chút độ ấm.
"Vũ…"
"Bang" một tiếng, cái tát của Lôi Tuấn Vũ thẳng tay quét qua, Kiều Nhi như nhìn thấy ngàn sao. Cô nàng quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chân Lôi Tuấn Vũ, khóc lớn : "Vũ! Là anh ta ép buộc em! Không phải em tự nguyện! Anh phải tin em!"
Lôi Tuấn Vũ nắm tóc cô giật ra phía sau, ghé mặt lại gần cười nham hiểm nói: "Huynh đệ của tôi, so với cô tôi hiểu rất rõ! Tôi ở ngay bên ngoài, nếu cậu ấy ép buộc cô, cô có thể kêu, tôi chắc chắn sẽ nghe được! Chỉ sợ là cô thực hưởng thụ đi! Cô hẳn là biết quy tắc trò chơi của tôi. Cút!" Rút chân về, Lôi Tuấn Vũ không chút lưu tình đứng lên, quay lưng về phía Kiều Nhi.
"Em không dám kêu, em sợ cha mẹ anh nghe được…" Kiều Nhi giọng nói uất ức, dường như thật sự đáng thương…
Cô còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lớn tiếng cắt ngang: "Cô còn có mười giây để rời khỏi căn phòng này! Đừng để tôi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/365-ngay-hon-nhan/737614/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.