"Không có! Chúng ta trong sạch như vậy, em có gì phải sợ!" Lãnh Tử Tình nói cho có lệ, trong lòng lại như một con thỏ sợ hãi đang nhảy nhót lung tung.
Hoa Bá thâm sâu nhìn cô, làm cô không được tự nhiên mà nhìn vào mắt anh.
Trong đôi mắt kia có tình cảm sâu lắng và nỗi khổ khôn cùng…
Chợt nghe anh sâu xa nói: "Chúng ta trong sạch sao?"
Đoàng một tiếng, tim Lãnh Tử Tình như bị vật gì đụng mạnh! Bọn họ… trong sạch sao?! Tim như đồng hồ quả lắc không ngừng dao động, bất an suy ngẫm hai chữ này.
Hoa Bá đột nhiên cười giễu: "Sợ hãi sao?"
Lãnh Tử Tình ngây ngốc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt kiên định đang hỏi của anh, bỗng nhiên kích động nói: "Mang em đi!"
Xin hãy mang em rời đi! Trong lòng cô kêu lên! Hoa Bá! Hiện giờ chỉ có anh có thể giúp em, cũng chỉ có anh chấp nhận. Mang em đi! Mang em đi đi!
Mắt Hoa Bá trong nháy mắt sáng bừng lên, anh còn ra sức nhìn chằm chằm vào mắt cô, xem xét sự kiên định kia rốt cuộc có bao nhiêu bền vững, cho dù đổi lấy là đôi mi run rẩy của cô và ánh mắt ngẫu nhiên hối tiếc kia, ý chí lóe lên bất định kia dường như đang cần sự động viên của anh.
Tử Dạ! Anh không cho phép em hối hận!
Nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, Hoa Bá nhấc chân kéo cô rời đi…
Xe một đường thẳng đến nơi ở của Lãnh Tử Tình!
Lãnh Tử Tình trong lòng run sợ mở cửa nhà, xem xét từng phòng. Vẫn may!
Không thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/365-ngay-hon-nhan/737825/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.