Bà ta vội vàng nhận tiền, rồi đưa Tô Cửu cho hai vợ chồng nọ.
Không ngờ đứa trẻ này lại đáng giá đến 300 đồng! Đưa 200 đồng cho mẹ nó, còn bà ta cũng dư lại 100 đồng! Người đàn ông một mắt nói tiếp: "Lần sau nếu có đứa tốt như vậy, cứ mang đến gốc cây hòe ở đầu phố, sẽ có người liên lạc với bà!" Dứt lời, ông ta đưa Tô Cửu cho người vợ, rồi cả hai nhanh chóng rời đi trên chiếc xe đạp cũ.
Phùng thị đứng đó nhìn theo bóng dáng nhỏ bé xa dần, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Cuối cùng cũng thoát được con bé! Có nó ở nhà, bà ta không bao giờ được yên ổn.
Bà ta mang tiền, nhìn quanh rồi chạy nhanh về nhà.
Đến khi chồng tỉnh dậy không thấy người, bà ta sẽ nói rằng con bé tự biến mất, dù sao nó cũng kỳ lạ, mất tích cũng tốt thôi.
Khi Phùng thị vừa rời đi, Tô Cẩm Ngọc bị đánh thức vì buồn đi vệ sinh.
Tô Hướng Tây bị con trai đánh thức, sau khi giúp con xong, anh nhận ra rằng vợ và Tô Cửu đều không có trên giường.
Bên ngoài trời còn tối, trong nhà tối đen như mực.
Lúc này họ có thể đi đâu chứ? Một cảm giác bất an lướt qua trong lòng Tô Hướng Tây.
Anh mặc quần áo vào và định ra ngoài tìm, thì chạm mặt Phùng thị vừa vội vã trở về.
Phùng thị thấy chồng, sợ hãi đến mức trong lúc hoảng loạn, túi tiền rơi xuống, rải đầy đất.
Dưới ánh trăng, gương mặt bà ta trắng bệch.
Tô Hướng Tây nhìn chằm chằm vào số tiền rải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/60-doan-sung-tieu-to-tong-cuu-thien-tue-ngot-ngao-va-diu-dang/1043851/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.