Ngụy Lịch chê ta xuất thân hèn kém, con vừa sinh ra đã bị mang đi.
Khi Ngụy Tử Mộ được năm tuổi, Ngụy Lịch muốn cưới người trong lòng làm bình thê.
Ta nghe hắn nói: "Vương thị xuất thân danh gia vọng tộc, bà ấy thành thân với cha ta thật tốt."
Hắn đẩy ta ra: "Ta không cần một nha hoàn làm mẹ!"
Nghe vậy, ta sững sờ một hồi lâu, sau đó bình thản cầu xin một tờ thư hòa ly
Bảy năm sau trở về kinh đô, Ngụy Tử Mộ chạy đến, cẩn thận kéo tay áo ta: "Mẹ."
Ta nhẹ nhàng rút tay áo lại, mỉm cười hỏi cậu: "Tiểu công tử, có thấy Tuyên Lãng con ta không?"
Sắc mặt cậu lập tức tái nhợt, ngây người nhìn ta.
01
Đêm tuyết lạnh, ta xách thuốc sắc nửa ngày, bước từng bước qua gió tuyết đến Trúc Hiên.
Người ở Trúc Hiên nói rằng tiểu công tử bị cảm lạnh, không chịu uống thuốc đắng, mọi người cuống cuồng.
Ta thêm một chút lá cúc ngọt vào thuốc, ở lại phòng bếp nhỏ nấu cả nửa ngày.
Tính ra, đã hơn nửa tháng ta không gặp nó.
Từ khi sinh ra, nó được mang đến ở với lão phu nhân, nơi đó rất xa chỗ ở của ta.
Hơn nữa, họ không muốn ta thường xuyên gặp nó, chỉ rộng lượng cho ta gặp mỗi tháng một lần.
Con bị bế đi ngay ngày ta sinh, khi ấy ta vừa sinh xong, cố quỳ xuống cầu xin Ngụy Lịch đừng mang con ta đi.
Hắn không mảy may động lòng, chỉ lạnh lùng buông một câu:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/7-nam-sau-hoa-ly-qua-chi-chi/387944/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.