"Vậy sao? Cậu ta nói thế à?", Nghịch Nhi ngồi bên ban công để xấp tài liệu trên đùi tay cầm điện thoại nói chuyện với Ý Ân.
"Tôi ngồi trong xe chả nghe gì?".
"Này, sao cậu thờ ơ thế, giúp cậu ấy một chút đi!".
Cô cau mày, "Giúp là giúp thế nào, lại trước mặt bảo cậu ta thích Lưu An đi hửm, mấy chuyện này tôi không giúp được đâu, có vấn đề học tập hãy tìm tôi!".
Tút! Ý Ân thay mặt Lưu An gọi hỏi chuyện tại sao buổi chiều cô không nói giúp Lưu An khi cậu ta xin in4 Hành Dục, nực cười, cô bận rộn xem sách như vậy thời gian đâu mà nghe ngóng.
"Buổi chiều cậu đã trả lời cậu ta như nào?".
Cô nói vọng vào giường, nơi Hành Dục đang chán chường nằm sấp ngoe nguẩy đuôi do vừa mới bôi thuốc, giọng hắn buồn tênh ngốc đầu dậy nói.
"Cô ta đột nhiên chạy đến suýt chút đã đụng trúng tôi! Còn đưa điện thoại ra nói linh tinh gì đó mà bên cạnh là loa phát của chú xe bán khoai nướng nên tôi không nghe cậu ta nói gì cả!".
Cô cau mày nhìn vào điện thoại rồi hỏi thêm, "Cậu nhận xét cậu ta như thế nào, có cảm thấy thích điểm nào ở vẻ bề ngoài không?".
"Không".
Âm thanh dứt khoát không một giây suy nghĩ đã phát ra, cô nhướng mày đứng dậy khóa cửa đi vào phòng, nhún nhẹ vai, "Đành rồi, tại cậu ta không có sức hút thì biết làm sao!"
"Phải đó, tôi chỉ thích một mình em, đến đây ôm ôm!".
Hắn ngồi dậy đưa tay về phía cô không quên tắt đèn trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/9-kiep-sau-toi-gap-em/1314976/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.