Lục Khải Vũ ôm lấy cô đang khổ sở trong lòng liền đau lòng nói: “Là Ngô Duy Khánh sợ hãi làm chết người sẽ gây ra náo động, sẽ bị người ta nắm được điểm yếu.
Cho nên đã sai người làm ôm Nhị Bảo ra khỏi chuồng chó, trả lại cho dì Mai”
“Lúc đó, dì Mai đã đi ô tô rời khỏi Hà Thành đi đến thị trấn Hoa Yên, bọn họ đuổi theo tới thị trấn Hoa Yên, trực tiếp kín đáo nhét Nhị Bảo cho dì Mai.
Anh nghi ngờ Nhị Bảo… đứa bé, đứa bé nói không chừng đã, đã sớm tắt thở rồi”
Anh còn chưa nói xong liền bị Mạc Hân Hy sốt ruột cắt ngang: “Không, không thể nào.
Nhị Bảo nhất định là còn sống, dì Mai nói lúc đó Nhị Bảo vẫn còn đang khóc, khóc nức nở.
Nhị Bảo của chúng ta nhất định còn sống”
“Chính là cậu bé, ông xã, cậu bé đó chính là Nhị Bảo, là Nhị Bảo của chúng ta.
Nhìn ánh mắt của cậu bé đó, em chắc chắn cậu chính là Nhị Bảo của chúng ta.
Nhị Bảo sẽ không chết, sẽ không chết đâu”
Cảm xúc Mạc Hân Hy đột nhiên suy sụp, chỉ vào bức ảnh của Mạc Vũ Lý trên màn hình máy tính kích động nghẹn ngào khóc rống lên.
Nhị Bảo của cô xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy, vừa mới sinh ra đã nở nụ cười, làm sao có thể chết, sẽ không phải không?
Lục Khải Vũ ôm chặt lấy Mạc Hân Hy vào trong ngực, cái mũi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên, anh liếc nhìn ảnh Mạc Vũ Lý trên máy tính xách tay trước mặt, thanh âm bi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1239367/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.