Hữu Sinh đã gần bảy tuổi, nhưng cậu bé gầy và đen như chỉ năm sáu tuổi.
Hai mẹ con xuyên qua nhóm người đi lên sân khấu đến trước mặt Dương Ngọc Cương.
“Bà xã, bà dẫn Hữu Sinh lên đây làm gì? Dương Ngọc Cương cúi đầu nhìn con trai gầy gò, mũi chua xót nước mắt chảy ra.
Người ta nói đàn ông không rơi nước mắt, đó là bởi vì bọn họ chưa gặp phải chuyện gì khiến bọn họ thật sự bế tắc và buồn phiền.
Vợ của Dương Ngọc Cương không để ý đến ông ta, trực tiếp lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm bên trong điện thoại, bên trong là đoạn đối thoại mà Thiện Linh hẹn bọn họ ở nhà hàng để nhờ vợ chồng họ nhận vận chuyển hàng.
“Thiện Linh, vợ chồng chúng tôi luôn muốn mời cô ăn một bữa cơm để nói lời cảm ơn, nhưng mà nghe nói gần đây cậu Long đang thu mua khách sạn Thanh Long, sợ là chậm trễ công việc của cô.
Không ngờ răng cô đột nhiên hẹn chúng tôi, hôm nay bữa cơm này tôi mời, cô cứ tự nhiên chọn món” Dương.
Ngọc Cương vừa mở lời đã luôn bày tỏ lòng biết ơn.
“Anh Dương Ngọc Cương, tôi thật ngại mở lời, nhưng mà tôi có một người bạn cần tôi giúp đỡ, phiền anh xem có thể giúp tôi vận chuyển hai thùng hàng từ nước ngoài về được không” Giọng nói nhẹ nhàng của Thiện Linh vang lên trong cả hội trường.
“Chỉ cần có giấy tờ, hàng hóa mua đúng đường, thì không có vấn đề gì.
Chuyện cỏn con mà” Dương Ngọc Cương hào sảng trả lời “Như vậy thật cảm ơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1239641/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.