A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có một tiểu cô nương, hai người quay đầu nhìn Từ Tú Nhi, không hẹn mà cùng nhíu mày.
Từ Tú Nhi từ lúc ở thành Hán Bảo đối với A Mạch đã có chút tâm tư, trong lòng tất nhiên là nguyện ý cùng A Mạch đi chung một đường. Những lời vừa rồi tuy là hỏi cả A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa, nhưng nàng vẫn vụng trộm quan sát phản ứng của A Mạch, thấy A Mạch nhíu mày, Từ Tú Nhi chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, tiếp đó là cảm giác chua xót, lạnh lẽo.
Cái nhíu mày của A Mạch lập tức kích thích tính quật cường trong lòng Từ Tú Nhi, nàng cắn chặt răng, không đợi A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa nói gì, liền kiên quyết: “Ta cùng Đường tướng quân đi Dự Châu! Tướng quân yên tâm, Tú Nhi là nữ nhi con nhà nghèo khổ, cho dù có phải leo núi cũng không sao, nhất định sẽ không liên lụy đến tướng quân, dù gì thì tiểu công tử cũng cần phải có người chiếu cố, tướng quân là nam nhân, chỉ sợ sẽ không chăm sóc được cho một đứa trẻ, Tú Nhi vẫn là nên đi theo tướng quân!”
Từ Tú Nhi lời này tuy là nói với Đường Thiệu Nghĩa, nhưng tầm mắt lại vẫn không rời khỏi người A Mạch, cho nên cũng không biết là Đường Thiệu Nghĩa lại nhíu mày lần nữa. Kỳ thật tiểu cô nương này tuy nói lời dỗi hờn, nhưng đáy lòng vẫn có chút chờ đợi, hy vọng A Mạch có thể giữ nàng lại, không ngờ A Mạch lại cúi đầu, suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454652/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.