Trong phòng, tướng lĩnh cao cấp hai châu Dự, Thanh đang mở hội nghị quân sự. Theo thám tử hồi báo, người Bắc Mạt sau khi nghỉ ngơi, hồi phục ở Tĩnh Dương, đại quân lại hướng thẳng đến Dự Châu.
Từ khi người Bắc Mạt bất ngờ tập kích Tĩnh Dương, Thạch Đạt Xuân tự sát không thành, ông ta liền dần dần chuyển giao binh quyền trong tay cho Thương Dịch Chi. Vì vậy, mỗi lần mở hội nghị đều là Thương Dịch Chi chủ trì. Giữ thành hay lui quân, hai loại ý kiến này đã tranh luận đến mấy ngày. Có người kiên quyết dù chết cũng phải giữ thành Dự Châu, nhưng lại có một số tướng lãnh nói hiện nay thế quân Bắc Mạc rất lớn, Dự Châu chỉ là một tòa thành cô độc, bốn vạn quân của hai châu Dự, Thanh ở trong thành khác gì chờ chết, chi bằng rời khỏi Dự Châu, dùng mưu lôi kéo địch.
Trong lúc nhất thời, hai loại ý kiến tranh chấp không phân thắng bại.
Thương Dịch Chi bị những tướng lãnh này làm cho đau đầu, không khỏi nhíu mi, lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó nhìn về phía Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh vẫn trầm mặc như trước, từ khi hai phe tranh luận tới giờ, ông ta vẫn trầm mặc, chỉ thản nhiên cười xem hai phe cãi tới cãi lui, cũng không phát biểu điều gì.
Thương Dịch Chi thu hồi ánh mắt trên người Từ Tĩnh, lại lạnh lùng nhìn các tướng lãnh, hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có hai con đường này hay sao? Chư vị không có ý tưởng gì khác sao?”
Đường Thiệu Nghĩa đứng ở phía sau, có chút do dự, rồi vẫn cất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454662/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.