Thương Dịch Chi chưa bao giờ từng cảm thấy cảm giác thất bại vây quanh mình gắt gao đến như vậy. Ở thời điểm Trần Khởi chiếm được thành Tĩnh Dương, giết chết ba mươi vạn biên quân, anh ta chỉ thấy phẫn nộ, thấy thương tiếc, nhưng chưa từng cảm nhận đến cảm giác thất bại như thế này. Bởi vì anh ta cảm thấy trận đánh thất bại kia không phải do mình cầm quân, nên anh ta cảm thấy mình có thể cùng Trần Khởi ganh đua cao thấp, anh ta nghĩ Trần Khởi chẳng qua cũng chỉ thắng một ván bài mà không có sự tham gia của chính mình mà thôi.
Nhưng hiện tại, anh ta ngàn dặm phục kích Trần Khởi, mặc dù làm cho Trần Khởi lui trở về Tĩnh Dương, nhưng ai có thể nói trận chiến này là anh ta thắng? Chu Chí Nhẫn bao vây, tấn công Dự Châu, cắt đứt đường lui của quân Nam Hạ. Bất luận là quay trở lại Thanh Châu, Thái Hưng hay Dự Châu, tất cả đều là tuyệt lộ.
Thương Dịch Chi vô lực phất tay, để thị vệ đưa người lính truyền tin lui xuống nghỉ ngơi. Nhưng khi hai tên thị vệ tiến đến dìu người lính đưa tin thì phát hiện ra anh ta đã tắt thở, trước ngực còn lưu lại nửa mũi tên, hóa ra khi phá vòng vây của quân Bắc Mạc, anh ta đã trúng một mũi tên, chỉ chặt đứt phần ngọn, rồi ráng hết sức phi ngựa suốt một ngày một đêm mới đuổi tới quân doanh của Thương Dịch Chi. Dọc đường đi, khí huyết sớm đã hao hết, hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí để chống đỡ, vừa rồi khi nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454671/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.