Khi A Mạch mở mắt ra thì đêm đã rất khuya rồi, bầu trời đêm sâu thăm thẳm được phủ đầy những ngôi sao lấp lánh, ánh lam nhạt xuyên thấu qua tán lá trải ra xung quanh có chút loang lổ. A Mạch cảm thấy phía dưới người mình có gì đó không được thích hợp cho lắm, vừa định cử động cánh tay thì bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Thường Ngọc Thanh: “Đừng nhúc nhích!”
Toàn thân A Mạch theo bản năng cứng đờ lại, không hề cử động, chỉ đưa mắt liếc nhìn chung quanh, rất nhanh liền ý thức được bản thân mình không phải đang nằm trên mặt đất, mà là trên một chạc cây đại thụ. Chỉ một chạc cây thôi cũng có thể làm chỗ nằm vững chắc cho nàng, có thể thấy được cái cây này lớn đến đâu. Sau một lúc lâu, A Mạch không thấy Thường Ngọc Thanh có động tĩnh gì, không nhịn được liền hơi xoay đầu về phía vừa phát ra tiếng nói của anh ta, thấy anh ta đang ngồi ở một chạc cây khác hơi cao một chút, đang cúi đầu băng bó miệng vết thương trên bả vai.
Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu lên, thoáng thấy A Mạch đang nhìn mình, thản nhiên giải thích: “Ta đánh rơi cái đánh lửa ở trong nước, xem trên người ngươi cũng không có, ban đêm không có cách nào để nhóm lửa, nên ở trên cây an toàn hơn.”
A Mạch nhẹ nhàng mà “A” lên một tiếng, đưa tay nắm lấy thân cây cẩn thận ngồi dậy. Trên người nàng sớm đã không còn áo giáp, chỉ mặc quân trang Nam Hạ, vẫn còn chưa khô, dính bết vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454804/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.