Theo cửa sau ra khỏi phủ của Thương Dịch Chi, A Mạch một mình đứng trong ngõ nhỏ hồi lâu mới khẽ buông ra tiếng thở dài. Bầu trời đêm nay dát đầy ánh sáng của trăng sao, ánh trăng dọi xuống in bóng nàng gấp khúc ở góc tường. A Mạch cười tự giễu bản thân, xoay người khẽ vỗ lên đầu gối phủi bụi đất, vỗ đến nửa ngày cũng chẳng thấy có chút bụi nào rơi ra, nhưng nàng lại vẫn bướng bỉnh vỗ tiếp, cho đến khi đầu gối phát run lên, tảng đá trong lòng dần dần được buông xuống, lúc này mới ngừng tay lại.
Bên ngã tư đường, người canh phu(1) gõ lên ba tiếng “Tùng… tùng… tùng…”, A Mạch không dám chậm trễ nữa, tránh canh phu, bước nhanh về thành phủ. Đợi đến khi đi đến bức tường bên ngoài thành phủ, lại tìm đi ra chỗ để vào bên trong, cẩn thận tránh đường đi của thị vệ tuần tra ban đêm, thận trọng trở về tiểu viện của mình. Đến khi qua cửa viện, A Mạch mới buông lỏng bản thân, xoay người nhấc chân về phòng, lại đột nhiên dừng chân đứng bất động.
Trong bóng tối của tường viện, Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch thông minh như thế, cũng khẽ nở nụ cười, đem mũi kiếm ở trước người A Mạch thu về phía sau nửa tấc, thấp giọng cười nói: “Mạch tướng quân quả nhiên là kẻ rất thức thời.”
A Mạch trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Ngươi đã làm gì thị vệ trong phòng của ta?”
Lâm Mẫn Thận cười hỏi ngược lại: “Nếu đã giết rồi thì ngươi định làm gì?”
A Mạch đưa mắt nhìn Lâm Mẫn Thận, thản nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454810/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.